Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

Chuyện tôi viết tiểu thuyết trên mạng chỉ có ba người bạn cùng phòng biết, người thường ngày vẫn thích đọc các loại tiểu thuyết là Bách Giai đương nhiên trở thành độc giả đầu tiên của tôi, tôi cũng lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác bị thúc giục bản thảo, trong lòng không khỏi có chút rộn ràng vui sướиɠ.

"Câu chuyện thú vị thật đấy, tớ có thể xem trước đống hàng tồn chưa đăng lên của cậu được không?"

Bách Giai nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, tôi lại thành ra ngượng ngùng, tất nhiên là lập tức mở file ra.

Từ đó trở đi, Bách Giai liền sở hữu phúc lợi có thể xem phần mới nhất của tiểu thuyết bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu ấy muốn.

Dần dần, ngoài Bách Giai, tôi cũng bắt đầu có những độc giả khác. Mấy nữ sinh cấp ba trên mạng cũng viết thư cho tôi, cổ vũ tôi, rõ ràng là người xa lạ, nhưng lần nào cũng làm tôi cảm động.

Thần kỳ nhất là Văn Linh, bạn gái của anh trai tôi, cũng viết thư cho tôi, chị dè dặt hỏi: "Xin hỏi bạn có phải là em gái của Lý Phong Danh không? Mình cảm thấy anh trai của nhân vật chính trong truyện rất giống bạn trai mình :P." khiến tôi phá lên cười mất ba phút.

Thật may, ngoài những lúc buôn dưa lê về mấy chuyện ngu ngốc của anh trai tôi, Văn Linh cũng cho tôi rất nhiều ý kiến quý báu về mặt viết lách, chị bảo đừng nên cho quá nhiều chi tiết của thế giới thực vào câu chuyện, tránh để bản thân đắm chìm trong đó, đến cuối cùng lại thành ra nhượng bộ hiện thực. Nếu tôi muốn mơ mộng, thì cần phải dứt khoát cầm lòng, đừng để tâm đến những gánh nặng không cần thiết.

2

Thời gian thấm thoắt trôi, lễ Giáng Sinh đầu tiên sau khi lên đại học đã đến, thứ Hai tuần sau chính là đêm Noel.

"Đêm Noel mọi người có muốn phòng ta tụ tập một bữa không? Tớ có thể nướng một cái bánh kem rất ngon." Tư Đình vui vẻ mời mọc, muốn khoe tay nghề học được ở câu lạc bộ làm bánh.

"Được đấy, tớ có thể đến quán mượn mấy món dụng cụ đơn giản, mang về phòng pha các loại cà phê cho mọi người uống." Tôi tán thành tụ tập, cũng đề nghị dứt khoát làm luôn nồi lẩu.

"Tớ chẳng có việc gì, tụ tập thì tụ tập thôi." Niệm Thành đang tập tạ tay, bạn gái cậu ấy vẫn muốn cánh tay cậu ấy vạm vỡ thêm chút nữa.

"Hay quá, thế để tớ từ chối cái hẹn với gã trai thối kia nhé, cả bọn tổ chức một buổi tiệc phòng ấm áp vào!" Bách Giai vỗ tay, vậy là có một anh chàng đáng thương sắp sửa bị cho leo cây.

Năm phút sau, Bách Giai đang ngồi ở chỗ tôi đọc tiểu thuyết, đột nhiên lên tiếng: "Phải rồi Tư Huỳnh, mời anh bạn quái dị A Thác của cậu đến tụ tập với chúng ta được không? Tớ siêu tò mò về anh ta đấy!"

Tôi nằm trên giường đọc sách kinh tế học, gãi đầu nói con trai vốn không thể vào ký túc xá nữ, thôi bỏ đi, với lại anh ta cũng không quen biết mọi người, làm vậy thực tình rất khó xử, lại quái nữa.

Còn Tư Đình thì hỏi Bách Giai, A Thác mà chúng tôi đang nhắc đến là ai, Bách Giai liền bắt đầu nhiệt liệt giới thiệu tiểu thuyết của tôi, đồng thời kể vắn tắt chuyện A Thác dẫn tôi đến tiệm giặt là và nhà anh Bạo, làm Tư Đình cười sặc sụa, Niệm Thành vốn ít khi cười cũng không nhịn được mà bật lên khúc khích.

"Được đấy, tớ cũng muốn làm quen với anh chàng A Thác quái nhân đó?" Tư Đình ngẫm nghĩ giây lát, nói: "A Thác ở trong ký túc trường đại học Thanh Hoa đúng không? Bảo vệ ký túc xá nam chắc cũng thoải mái hơn, chúng ta có thể đến chỗ anh ta làm lẩu mà."

"Từ năm thứ ba A Thác đã bắt đầu ở ngoài rồi, nhưng tớ chưa đến đó bao giờ, chỉ biết địa chỉ thôi." Tôi nói, không biết chỗ A Thác có đủ cho năm người chen chúc hay không nữa.

"Tớ chẳng có việc gì, đi thì đi." Niệm Thành cười trộm, rõ ràng chỉ muốn xem mặt anh chàng tội nghiệp từng bị lesbian cướp bạn gái mà thôi.

"Cứ quyết định vậy đi, đến chỗ A Thác nấu lẩu nhé!"

Bách Giai vỗ tay, kết luận.

Tôi truyền đạt lại nghị quyết của cả bọn cho A Thác, anh ta bảo tất nhiên không thành vấn đề, giọng điệu còn có vẻ cao hứng nữa, chỉ là ba tháng trước anh ta mới nhận nuôi một con chó, ngại chúng tôi không thích mùi chó thôi.

"Nuôi chó? Sao không kể gì với em vậy?" Tôi hỏi, hỏi xong mới nhớ ra khoảng thời gian này tôi toàn bận viết tiểu thuyết, cũng không đi với A Thác mấy.

"Thì chính là cái cô A Châu hay bị đuối nước ấy, cô ta bảo con chó nhà nuôi mới đẻ, thấy anh trung hậu thực thà, nên quyết định thưởng cho một con." A Thác nở nụ cười khổ hiếm thấy, rõ ràng con chó con này đã gây ra không ít phiền phức cho cuộc sống của anh ta.

"Chó gì thế? Sau này có to đùng to đoàng ra không?" Tôi cũng lấy làm phiền não thay cho A Thác.

"Chắc không đến nỗi, điều anh lo lắng là nửa năm sau anh tốt nghiệp rồi, nó phải tính sao đây?" A Thác ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Để anh hỏi anh Bạo xem thế nào, biết đâu anh ấy lại đang thiếu một con chó, nhờ anh ấy nuôi nó vài năm là vừa khéo."

Tôi hoàn toàn không cảm thấy anh Bạo là loại người đang vừa khéo thiếu một con chó.

2 Tháng Mười hai năm 2001, sáu giờ tối.

Tôi đèo Bách Giai, Niệm Thành đèo Tư Đình, bốn người đã đến dưới nhà A Thác ở phố Thủy Nguyên, A Thác phấn khởi đứng dưới tầng đợi chúng tôi, trên tay xách túi đựng đồ nấu lẩu và gia vị vừa mua ở cửa hàng tiện lợi về, sau khi tự giới thiệu vắn tắt, chúng tôi leo lên căn hộ nhỏ của A Thác ở trên tầng năm.

Căn phòng chừng hai chục mét vuông của A Thác thoạt trông hơi bừa bộn, nhưng kỳ thực là do đồ đạc nhiều, cũng không khác gì ngoài các thứ bọn con trai thông thường thích bày biện, đồ chơi người máy biến hình, bóng chày, bộ xếp gỗ, hộp dụng cụ, hộp giày, giỏ quần áo đã đầy một nửa, tất nhiên còn một tủ sách to tướng tích lũy từ xửa từ xưa đến tận năm thứ tư đại học, chỗ sạch sẽ nhất chính là khu vực ngồi trải chiếu mà A Thác đã đặc biệt dọn dẹp ra.

"Con chó đáng yêu quá! Tên là gì vậy?"

Bách Giai ngồi xổm xuống, vuốt ve con chó nhỏ đang gặm củ cà rốt dưới sàn nhà.

Con chó con ấy đã cắn nát bấy củ cà rốt, dưới đất vương vãi toàn vụn cà rốt và nước đãi của nó.

Tôi cũng ngồi xuống xem, con chó này tuy còn bé, nhưng dáng vóc có vẻ rất cường tráng, tinh lực dồi dào, mặt mũi không ngờ lại giông giống A Thác, tôi bật cười thành tiếng, rồi lại liếc nhìn A Thác một cái, anh ta khẽ gật đầu, chắc đã biết tôi đang nghĩ gì.

"Vẫn chưa biết, A Châu bảo anh đặt tên nó là Tiểu Châu Châu, nhưng nó là con trai mà, gọi thế nó sẽ giận đấy."

A Thác lấy nổi ra, đặt lên bếp điện từ.

"Vui quá nhỉ, em có thể đặt giúp cu cậu này một cái tên không?" Bách Giai lấy ngón tay chọc chọc vào bụng con chó, vui vẻ cười lên khanh khách.

"Chuyện này, chậc, thực ra anh vốn định để Tư Huỳnh đặt tên cho nó, vì em ấy cũng quen với cô nàng A Châu kia?" A Thác giúp Tư Đình, Niệm Thành lấy những lon đồ uống lớn ra khỏi túi, tất nhiên còn có cả một cái bánh kem nữa.

"Tư Huỳnh, để tên cho tớ đặt được không, tớ muốn gọi nó là Cà Rốt quá đi mất!" Bách Giai nhõng nhẻo với tôi.

Tất nhiên tôi cười cười gật đầu: "Thì cứ gọi nó là Cà Rốt đi."

Tôi ngồi trên giường A Thác, thấy trên đầu giường để mấy quyển album và sách kỷ niệm tốt nghiệp, bèn bật đèn đầu giường lên, tiện tay lấy ra một quyển album lật xem. Bốn người còn lại thì bắt đầu đổ nước nấu lẩu. Bách Giai kể với A Thác tôi đang viết tiểu thuyết mạng, cho anh ta thành một nhân vật phụ tương đối đặc sắc, A Thác lúng túng cười cười.

Tôi giở album ra xem, những tấm ảnh bên trong đã hơi ngả vàng, nhưng A Thác giữ gìn chúng rất tốt. Từ hồi nhỏ, trông anh ta đã đầy vẻ chính trực, bản mặt như thể trung đoàn trưởng Tạ Tấn Nguyên bảo anh ta tử thủ ở kho Tứ Hành (1) , anh ta cũng lập tức thi hành vậy.

Tuổi thơ của A Thác có vẻ tương đối nhiều màu sắc, chỉ riêng ảnh cắt bánh sinh nhật thôi đã có mấy tấm liền, số nến cắm trên bánh kem trong mỗi tấm không giống nhau, chứng tỏ mỗi năm sinh nhật A Thác đều không cô đơn.

Thêm Bình Luận