Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

"Muốn tham gia câu lạc bộ nào hả em gái? Ừm, cánh gà với trà sữa, bye bye." Hà Vũ Hằng bao giờ cũng chỉ tùy tiện ừ hử với tôi một hai câu, mang đồ ăn đêm cho tôi rồi đi luôn.

Tôi hỏi thăm mới biết anh ta là một quái nhân, hồi trước cũng từng tham gia một đống các câu lạc bộ nghe có vẻ rất thông minh, tương lai xán lạn kiểu như câu lạc bộ hùng biện, rồi AIESEC (1) , nhưng vì đam mê tổ chức hoạt động đấu võ rất không có tương lai nên đã bỏ hết.

Nói thực lòng, Hà Vũ Hằng không phải người biết cách chăm sóc các em gái khóa dưới theo kiểu đàn anh mê gái truyền thống của đại học Giao Thông, lúc nói chuyện với tôi thường tâm trí cứ để đâu đâu, nếu không thì là qua quýt khuyên răn tôi phải học hành tử tế, hiếu thuận với cha mẹ, nắm chắc lấy năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, vân vân và vân vân. Việc lịch sự nhất anh ta từng làm với tôi, chính là mời tôi đi xcm giải đấu tự do tranh cúp Sinh Viên Mới do anh ta lén lút tổ chức dưới tầng hầm tòa nhà quản lý số 1, lúc có một tia máu mũi phun trúng mặt tôi đang đứng xem, anh ta đã hét lớn giục giã đám bạn lấy giấy vệ sinh giúp tôi lau chùi.

Bách Giai hạnh phúc hơn nhiều, cô nàng xinh đẹp không chỉ có một đống lời mời hẹn hò từ các đàn anh trong khoa, lại có cả cánh gà với trà sữa của các đàn anh khoa khác nữa. Con người nhân từ, dạ dày lại nhỏ như Bách Giai toàn đem đống cánh gà với trà sữa chất như núi ấy tặng cho chúng tôi ăn, lắm lúc chúng tôi ăn không hết, còn phải phiền đến các chị em phòng khác làm việc tốt, hoặc là đem ra cho lũ chó đang vẫy đuôi rối rít bên ngoài ký túc xá ăn, đến nỗi chúng nó trông thấy cánh gà là phát sợ cả lên.

4

Câu lạc bộ, tất nhiên là câu lạc bộ hùng biện chứ còn đâu được nữa, ai bảo Trạch Vu động một tí là nói đối thủ hùng biện này đối thủ hùng biện kia, quá nửa là thích những cô gái mồm miệng lanh lợi, cũng bởi vì Trạch Vu có tật mê tóc dài, nên từ một năm trước tôi đã để tóc dài, khai giảng một tuần xong còn đi ép tóc.

Trạch Vu không hề ngạc nhiên khi thấy tôi đỗ vào đại học Giao Thông, anh bảo, anh sớm đã nói tôi là một cô gái nhạy bén, những người nhạy bén thì đặc biệt thông minh, cộng với một chút cố gắng nữa, làm việc gì cũng sẽ thành công.

Đối với việc tôi gia nhập câu lạc bộ hùng biện, Trạch Vu cũng làm ra vẻ ta đây thần cơ điệu toán, sớm đã đoán trước rồi, chẳng hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Anh tình nguyện đảm trách huấn luyện cho đội khoa Khoa học Quản lý trong giải hùng biện giành cúp Sinh Viên Mới, còn cô bạn cùng phòng Bách Giai ngoài việc bận rộn cho cuộc thi giành cúp Hiệu Trưởng của câu lạc bộ kịch nói, tất nhiên cũng bị tôi kéo vào đội hùng biện để kề vai tác chiến.

"Việc làm bọn con trai chết mê chết mệt để chúng nó phân tâm cứ giao cho tớ, còn lại, phần chính của cuộc thi, hì hì, Tư Huỳnh, Điên Phong, hai người đừng có mà lười nhác đấy." Bách Giai nói rất thoải mái.

Nói thực lòng, Bách Giai là "hotgirl" mà các câu lạc bộ tranh nhau mời mọc, vừa phải tham gia cuộc thi của câu lạc bộ kịch nói, lại còn phải tham gia cắm trại ngoài trời chào đón sinh viên mới, thực sự không có thời gian đâu bàn thảo các luận điểm, nếu không phải nể mặt tôi và Trạch Vu rất đẹp trai, cậu ấy hoàn toàn không hề nghĩ đến việc thử tham gia thi đấu hùng biện làm gì.

Đề mục vòng sơ loại của cúp Sinh Viên Mới là "Đài Loan cần loại bỏ chính sách bảo hộ nông nghiệp", chúng tôi ở phe phản đối, chủ trương duy trì trạng thái hiện tại. Bách Giai đảm nhận vai trò người phản biện thứ nhất, mê hoặc đối thủ, cậu bạn Dương Điên Phong thông minh vặt đảm nhiệm vị trí người phản biện thứ hai và kết luận, coi như chủ tướng, còn tôi là người phản biện thứ ba; dưới sự chỉ đạo anh minh của Trạch Vu, chúng tôi liên tiếp đánh bại khoa Toán học ứng dụng và Ngoại ngữ, thuận lợi tiến vào vòng tứ kết, đề mục đổi thành "Đài Loan cần phải có văn bản rõ ràng cấm quảng cáo chính trị."

Đề mục bán kết này rất thần bí, riêng việc để tôi và Điên Phong hiểu sơ sơ nó rốt cuộc là cái gì, Trạch Vu đã tốn mất ba ngày trời, nhưng Bách Giai đảm nhiệm vị trí tiên phong dụ địch thì thực tình quá kém, đến nỗi chính thức lên sân khấu thi đấu với đội khoa Hóa học ứng dụng yếu hơn, tình cảnh thê thảm của cô nàng chỉ có thể dùng bốn chữ "nói lăng lảm nhảm" để hình dung, tôi thực sự hối hận vì đã không viết luôn ra một bài diễn văn cho cậu ấy đọc thuộc lòng.

Vì vậy chúng tôi đã thua, buộc phải tranh huy chương đồng với đội khoa Công trình rất mạnh trong quá khứ, nhưng đã thua đội khoa Công nghệ Điều khiển vì lý do ngoài ý muốn.

Dĩ nhiên, tôi không trách Bách Giai, cậu ấy vốn là nhân vật chữa cháy nhiệt tình hỗ trợ, nhưng tôi vẫn lập ra một bản dàn bài diễn giải cùng với phương hướng đáp biện, để cậu ấy thong thả mà đọc hết trong cuộc đấu giành huy chương đồng.

Có điều, khoa Công trình có cựu chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện trường trung học Kiến Quốc tọa trấn, tôi không dám mong có thể đánh bại đối phương, mà chỉ muốn để Bách Giai nói hết các luận điểm, tránh cho những người phía sau phải tốn thời gian thu dọn cục diện rối rắm là được rồi.

Có điều chúng tôi không ngờ lại chiến thắng, giành huy chương đồng và sáu trăm đồng tiền thưởng.

"Hi hi, vì tớ đã nhận lời đi xem phim với chủ tướng đội khoa Công trình đó mà, cậu ta đương nhiên không tiện thắng chúng ta rồi!" Xong xuôi mọi việc, Bách Giai mới cười hì hì trong phòng ký túc, cho biết sự thật.

Thì ra Bách Giai vẫn luôn lấy làm áy náy vì thất bại của trận bán kết đầu tiên, vì vậy đã hỏi thăm số điện thoại phòng ký túc của chủ tướng phe đối phương, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ đối phương đầu hàng.

Chẳng trách tôi luôn cảm thấy vị chủ tướng có kinh nghiệm hùng biện phong phú của khoa Công trình sao mà cứ thẽ thà thẽ thọt mãi không xong, đến cả luận điểm cũng không rõ ràng, thành ra có dạo còn nghi ngờ cả trình độ câu lạc bộ hùng biện trường trung học Kiến Quốc. Sau đấy, Bách Giai đi hẹn hò về bảo với tôi, sở dĩ đội hùng biện hạt giống số một của khoa Công trình ấy thua đội Công nghệ Điều khiển cũng là vì anh chàng chủ tướng kia. Tối hôm trước, cậu ta chơi poker ở trung tâm câu lạc bộ, thua chủ tướng đội Công nghệ Điều khiển năm trăm đồng, đành phải thua trận để bồi hoàn.

"Tay chủ tướng đội Công trình ấy xem chừng rất có phong cách riêng đó, hắn là một anh chàng thú vị." A Thác nghe xong cười ha hả, phản ứng hệt như tôi dự đoán.

"Vì Bách Giai sau đó còn đi xem phim với cậu ta lần thứ hai, lần thứ ba và thứ tư, quả nhiên thắng bại không thể nhìn một lúc, thế sự đa đoan khó lường lắm." Tôi cũng cười, đưa cho A Thác một cốc cà phê Ireland.

Quên mất không kể, tôi vẫn làm thêm ở quán cà phê Đợi Một Người.

Nhưng điều không thể ngờ tới là, cuộc sống đại học thoạt trông có vẻ thênh thang rộng mở, nhưng thời gian ngoài giờ có thể dùng để đi làm thêm so với lớp Mười hai áp lực nặng nề lại rút ngắn rất nhiều, tôi không chỉ phải tham gia câu lạc bộ và đủ các thể loại hội hữu nghị, còn phải thích ứngvới việc học hành dùng một đống toàn sách ngoại văn, vì vậy chỉ đến quán làm vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Để bớt phần công việc cho Albus, tôi đề nghị Niệm Thành bấy lâu nay vẫn tìm cơ hội làm gia sư hãy đến quán cà phê làm thêm trước.

"Quán cà phê cái đếch gì? Lương theo giờ quá thấp so với làm gia sư." Niệm Thành sảng khoái cự tuyệt, cầm phi tiêu ném vào tấm bia treo trên cánh cửa gỗ.

"Cậu có biết Albus, truyền thuyết trong giới lesbian không?" Tôi thử thăm dò.

Ngày hôm sau, Niệm Thành liền đến quán làm thêm.

5

Khoa Khoa học Quản lý rất đông sinh viên nữ, xếp thứ hai về số lượng sinh viên nữ trong tất cả các khoa của trường Giao Thông, chỉ thua khoa Ngoại ngữ.

Các khoa toàn bọn cao to đen hôi đều thích kiếm nữ sinh khoa Khoa học quản lý làm bạn học, cường độ liên lạc còn siêng hơn cả đám con trai trong lớp, cánh gà tặng cũng toàn miếng to, trà sữa mà không phải của hiệu Thang Ký thì thực tình không dám đưa tới cửa, đến cả đứa tướng mạo bình thường như tôi cũng nhận được lời mời kết bạn của hai cậu khoa khác, một người muốn đưa tôi ra chỗ cầu treo gần trạm nước Bảo Sơn bên Trúc Đông ngắm sao cho lãng mạn, người còn lại thì muốn rủ đi xem phim.

Thêm Bình Luận