Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

Anh trai tôi cười gian xảo: "Học sinh lớp Mười hai không lo học hành cho tử tế, thì ra không đi làm thêm, mà đi yêu đương! Anh sẽ mách bố mẹ!"

"Anh thấy cái gì chứ? Em vốn đi làm thêm, chỉ là sau đó có hẹn với bạn thôi!" Tôi trừng mắt nhìn anh trai, ông anh này thực sự quá rỗi việc rồi.

"Là bạn trai đúng không, kỳ thực, em gái sắp đi lấy chồng, người làm anh này cũng lấy làm an ủi đó." Anh trai tôi cười khùng khục.

"Anh đừng có nói bậy, đấy chỉ là bạn bình thường thôi. Vả lại anh..." Tôi vốn định bảo với ông anh mình rằng người chở tôi về chính là A Thác mà anh ta cũng quen, nhưng đột nhiên cáu tiết lên, nên không thèm nói nữa.

"Được rồi được rồi, đùa với mày thôi." Anh tôi vỗ vỗ lên ghế sau, nhe nhởn bảo: "Vẫn còn một trăm mét, để anh chở vào luôn."

Tôi bực bội ngồi lên con SYM, bám vào cổ anh trai đi về nhà.

7

"Vậy là tối hôm qua cậu lại cùng với thằng cha A Thác bị lesbian cướp bạn gái kia đến tiệm giặt là ăn một bữa thịnh soạn." Tiểu Thanh há hốc mồm, đôi đũa gắp quả trứng kho tương sững lại giữa hộp đồ ăn.

"Cái gì mà thằng cha thằngchiếc, A Thác là A Thác, anh ta là người tốt." Tôi uống Yakuk.

"Ăn xong thì sao? Lại đến nhà tay đại ca xã hội đen kia xem phim à?" Tiểu Thanh nghe rất chăm chú.

"Không, đến nhà tay Thiết Đầu kia hát, anh ta có bộ dàn karaoke gia đình xịn lắm."

Tôi cười cười nói tiếp: "Với lại anh ta còn biểu diễn Thiết đầu công của Thiếu Lâm tự, dập vỡ mấy viên gạch liền, tớ xem mà trố cả mắt ra, anh ta tưởng tớ không tin, lại cầm mấy viên gạch nữa tự dập vào đầu thì tớ với A Thác cười đến chết."

Giờ cơm trưa, Tiểu Thanh mang hộp cơm sang bàn tôi, ngồi đối diện ăn cơm.

Như tôi đã kể, tôi và Tiểu Thanh đều là những cá thể rất độc lập trong trường trung học nữ này, có điều Tiểu Thanh còn tiên tiến hơn tôi, vừa rồi cậu ấy đã có bạn trai, đối phương là đội trưởng đội bóng rổ trường trung học Tân Trúc rất thích lượn lờ ở hiệu sách Kim Thạch Đường, sự kiện này đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi cho đám nữ sinh mơ mộng trong lớp.

"Tớ bảo này, tuần nào hai người cũng đi với nhau thế nguy hiểm lắm đấy, liệu A Thác có yêu cậu không?" Nét mặt Tiểu Thanh rất cổ quái.

"Cậu chưa thấy vẻ mặt của A Thác mỗi lần mời tớ đi ăn cơm hay xem phim đấy thôi, bằng không cậu sẽ chẳng nghĩ xa thế đâu." Tôi phản bác một cách rất tự nhiên, huống hồ mẫu người mà tôi thích chính là kiểu như Trạch Vu, kể cả A Thác có động cỡn lên yêu tôi thật, thì cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch săn giai của tôi.

"Sao lại nói thế?" Tiểu Thanh hỏi.

"Anh ta chẳng hề ấp a ấp úng, mặt mày cũng không phải cái kiểu tráng sĩ ra trận đó!" Tôi nói.

Tiểu Thanh gật gật đầu, bảo thế cũng phải.

Tiểu Thanh từng tả vẻ mặt của anh bạn trai đội trưởng đội bóng rổ hồi chưa đeo đuổi được cậu ấy, mỗi lần hẹn cậu ấy đều căng thẳng như thể đã táo bón một năm vậy, rất sợ bị từ chối, cũng rất sợ Tiểu Thanh không thích anh ta.

Còn A Thác, trước mặt tôi anh ta chính là nước lọc đựng trong cốc thủy tinh, vui buồn giận hờn đều không thể che giấu nổi, nếu anh ta có hiểu lầm rằng mình đã yêu tôi, tôi cũng có thể nhìn ra được từ trước mà nhắc nhở anh ta chớ nên vượt qua ranh giới.

Nhưng tôi nghĩ, A Thác và tôi quả thực chỉ là bạn rất tốt tuy là mới bước đầu thôi, vì tối qua ở nhà Thiết Đầu, anh ta còn thảo luận với tôi về chuyện Trạch Vu.

"Anh cảm thấy em nên tìm thời gian hẹn Trạch Vu ra ngoài đi dạo một buổi, nói chuyện với nhau, như vậy mới có thể khiến anh ta hiểu em hơn, cũng giúp em tìm hiểu thêm về anh ta nữa." A Thác đề nghị. Bên cạnh, Thiết Đầu đang hát bài "Cô gái đáng yêu" của Châu Kiệt Luân.

"Con gái hẹn con trai. Thật mất mặt." Tôi lên tiếng từ chối, ngộ nhỡ tôi thực sự chủ động hẹn Trạch Vu, sau này hồi tưởng lại, chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ.

"Gì mà mất mặt, em chỉ cần lấy ra một nửa dũng khí lúc mắng mỏ bạn học của anh trong quán cà phê lần đó là được rồi!" A Thác cười hì hì nói: "Vả lại Trạch Vu sẽ cảm kích em đó, giúp anh ta tiết kiệm được bao nhiêu là giấy."

A Thác chính là đồ ngốc.

Rất nhiều tiểu thuyết tình yêu đã nói rõ rành rành ra đấy, phần ngọt ngào nhất của một cuộc tình chính là giai đoạn mập mờ, quá trình không rõ tình huống, suy đoán lẫn nhau ấy, bao giờ cũng khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, bao giờ cũng khiến người ta dẫu có nằm mơ cũng không thể nào quên được sự căng thẳng mỗi lần nói chuyện với nhau.

Đối với tôi, giai đoạn mập mờ là gì? Không ngừng chuyển giấy tán chuyện, cổ vũ Trạch Vu, chính là mập mờ.

So sánh ra, nói toạc móng heo thì có ý tứ gì chứ?

Trạch Vu có mảnh giấy viết thế này: "Cảm ơn em đã giúp anh mỗi lần đến đây uống cà phê đều phấn chấn ra về."

Chỉ riêng một câu này thôi đã khiến tôi ngẩn ra gần nửa tiếng đồng hồ, Albus phải dùng dĩa chọc chọc tôi mới tỉnh lại.

Còn một mảnh khác cũng kinh điển không kém: "Cảm ơn em, nụ cười của em còn thơm hơn cả cà phê Kenya. Anh sẽ cố gắng."

Bạn nói xem, nhận được mảnh giấy như thế liệu có sướиɠ chết mê chết mệt đi không? Tôi đờ ra suốt một buổi tối.

Tan học, bạn trai Tiểu Thanh đợi cậu ấy ở cổng trường, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt ngờ vực của thầy giám thị.

Đúng là một cặp tình nhân dũng cảm.

"Chúc cậu hôm nay may mắn nhé." Tiểu Thanh đè đầu bạn trai xuống gật đầu với tôi, vẫy vẫy tay.

"Ừ, bái bai". Tôi phấn chấn hừng hực vẫy tay lại.

Lúc đạp xe đến đường hầm, tôi mới phát hiện hình như mình vẫn chưa biết tên bạn trai Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh đã nhắc đến chưa nhỉ? Hình như là A Triết? A Giá? A Sắt?

Trong lúc nghĩ ngợi vấn đề vô vị này, tôi đã đến quán cà phê Đợi Một Người.

Tôi đẩy cửa, sau đó lập tức đứng hình.

Trạch Vu đến rồi.

Nhưng anh không ngồi trong cái góc cô độc bầu bạn với chiếc máy tính xách tay cô độc của mình, mà ngồi ở xô pha đôi mềm mại.

Sau đó cà phê Kenya không còn là cà phê Kenya nữa, mà là hai cốc Sundae rắc vụn sô cô la.

"Anh không thích ngọt quá cơ mà, cần gì phải thế chứ?"

Tôi ngây ngốc nhìn cô gái bên cạnh Trạch Vu.

"Tỉnh lại đi." Albus kéo tôi đi về phía quầy bar.

"Em muốn khóc quá!" Tôi nhìn bóng lưng Trạch Vu, và cả cô gái cao nhỏng bên cạnh anh.

Bạn gái mới của Trạch Vu đấy sao?

Vẫn là mái tóc dài đen bóng, nhưng cô gái lần này không được dịu dàng thanh nhã như cô lần trước, mà cứ thao thao bất tuyệt.

Không chỉ thao thao bất tuyệt, cô ta gần như còn là chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể, giơ tay, vuốt tóc, đập bàn, vỗ tay, làm Trạch Vu ngắm mà miệng cười n h ư h o a n ở.

Hay cô ta cũng là người trong câu lạc bộ hùng biện? Nếu không thì là câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu?

"Nhóc Maruko thường nói, đời người là một chuỗi những hối hận liên miên". Bà chủ rót cho tôi một cốc sữa bò, điềm đạm bình phẩm.

"Biết đâu những người trăng hoa thì thích uống cà phê Kenya, chép vào sổ đi." Albus xoa đầu tôi, ném đá xuống giếng. Tôi muốn khóc quá.

Vậy là tôi cầm cây chổi lau nhà, tiến lên, vòng qua vòng lại chỗ cái xô pha lớn hai người họ đang ngồi, nghe lén bọn họ nói chuyện.

"Đối thủ hùng biện, tôi không thể ậm ừ cho qua cách nói của bạn được, sở dĩ ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao được nhận các biện pháp ưu đãi của chính phủ là bất công bằng xã hội, căn bản không phải do ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao không có tính chất đặc thù, mà là do bản thân lợi ích của ngành công nghiệp này không có đóng góp gì trở lại cho xã hội, đây hoàn toàn là lợi ích một chiều, cũng là hình thức mua chuộc lòng dân biến tướng." Cô gái kia nói năng toàn lý lẽ, nhưng ngữ khí lại vừa lanh lợi, vừa xen lẫn đôi chút nũng nịu.

Thêm Bình Luận