Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

"Nào! Đến nhà anh đi! Anh hát karaoke cho cô chú nghe!" Thiết Đầu có vẻ rất hưng phấn, vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của mình nói: "Sau đó để bạn gái A Thác thưởng thức Thiết Đầu công của Thiếu Lâm tự mà anh khổ luyện từ nhiều năm nay, kinh khủng lắm đấy nhé1"

Tôi giật nẩy mình, chẳng hề muốn thỉnh giáo môn Thiết Đầu karaoke chính tông Thiếu Lâm tự ấy, A Thác nhận ra thái độ của tôi, bèn đằng hắng một tiếng, đoạn nói: "Tư Huỳnh, tẹo nữa chúng ta đi xem phim được không?"

"Được đấy." Tôi vội đồng ý, tuy rằng căn bản chẳng hề biết dạo gần đây đang chiếu những phim gì.

Vậy là A Thác trả ba trăm đồng, còng tôi vui vẻ chào từ biệt tiệm giặt là thần bí có đồ ăn cực ngon.

4

"Đi xem phim gì bây giờ nhỉ? Rạp Quốc Tế hay rạp Kim Tượng? Hay là xem lạp Nhị Luân ở Tân Phục Trân?" Tôi ngồi sau lưng A Thác, gió táp vào mặt.

"Hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác chúng ta đi xem ở rạp, hôm nay anh dẫn em đến một nơi siêu hay." A Thác hào hứng nói, xe máy cứ thế phóng qua rạp chiếu phim Quốc Tế, chui vào một con ngõ nhỏ chất đầy thùng phi nước và thùng rác, sau đó là mấy quán pub biển hiệu lung lay như sắp rơi.

Tôi không khỏi sinh huyễn tưởng, giữa đêm trăng mờ gió lớn, trong con ngõ nhỏ tối tăm, lũ ma cà rồng khủng khϊếp bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung nắp thùng rác chạy ra dọa người, còn A Thác lén la lén lút kia nói không chừng chính là người sói, lát nữa khi mặt trăng ló ra khỏi quầng mây đen, anh ta sẽ bắt đầu biến hình.

"Đến nơi rồi." A Thác dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, tôi đưa mắt nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy con chó hoang đang giao phối, cứ rên ư ử.

"Em tin anh là người tốt." Tôi vỗ vai A Thác, khích lệ anh ta làm một người tốt, mặc dù chỗ này cũng đủ khủng khϊếp lắm rồi.

"Anh biết mà." A Thác ngơ ngác đáp, dừng xe máy lại, dẫn tôi đi tới một cầu thang lộ thiên, chúng tôi theo nhau bước lên.

Cầu thang gỉ hoen gỉ hoét, mỗi lần đặt chân xuống tôi đều cảm thấy nội lực của mình thật kinh người, sắp giẫm xuyên cả tấm sắt dưới chân tới nơi, thật đúng là bộ bộ kinh tâm.

"Chúng ta đi đâu đây? Anh sống ở đây à?" Tôi nhìn từ trên xuống, chậc, chắc đã lên tới tầng bốn rồi.

"Chỗ này xịn như vậy, anh làm sao ở được chứ!" A Thác nói, nhưng lại lấy trong ba lô ra một xâu chìa khóa, đút vào ổ khóa.

Không phải chỗ anh ta ở, nhưng anh ta lại cầm theo chìa khóa mở cửa.

Cửa mở ra, A Thác lần mò trong bóng tối bật đèn lên.

Tôi tò mò nhìn ngó xung quanh.

Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì phòng ở bình thường, đồ lặt vặt và các vật dụng thường nhật chất đống khắp nơi. Nhưng tôi để ý thấy ghế xô pha trong phòng khách rất to rất rộng, sờ tay vào, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng cảm thấy tương đối mềm mại dễ chịu, có điều không hẳn mềm nhũn ra, bên trong xô pha không biết đã chèn thêm thứ gì vào, có lẽ là cao su hay gì đó tương tự, rất đàn hồi.

"Xô pha tốt đấy." Tôi tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ lên lớp bọc da thật bên ngoài.

Sau đó tôi phát hiện phòng khách này không có cái ti vi nào, bốn góc đặt bốn cây loa âm thanh lập thể, trông đến oách.

Ông anh tôi đôi lúc cũng mượn bạn bè ít tạp chí âm thanh hoặc tạp chí máy tính về nhà xem, thỉnh thoảng tôi cũng lật qua lật lại, nên vừa nhìn nhãn hiệu trên bốn cái loa cây đã lập tức nhận ra đây là hàng cao cấp nhất trong các loại hàng cao cấp.

Tôi ngẩng đầu lên, chỗ rìa tường còn lắp loa treo cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu thì là một cái máy chiếu.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là, ngoài sàn nhà, các bức tường trong phòng đều ốp ván cách âm lót bông có thể hấp thu âm thanh, chủ nhân của nơi này nhất định là một chuyên gia, không thì cũng là một kẻ to mồm thường hay tổ chức đại nhạc hội Chaien ở nhà.

"Muốn xem gì? Tuy rằng DVD ở đây không được mới như ngoài rạp, nhưng thực sự nhiều lắm lắm đấy, không thể xem hết được, nào, cùng chọn đĩa đi." A Thác đi tới một bức tường xếp đầy các loại DVD, VCD thậm chí là LD và cả băng video, chăm chú xem xét.

Tôi tức tốc bật dậy, hào hứng xong tới bên cạnh anh ta cùng chọn phim.

Điện ảnh Hollywood, phim nghệ thuật châu Âu, phim ca nhạc Đông Nam Á, phim kinh dị các nước, kịch Broadway, phim Trung Quốc, Hồng Kông, các loại phim tài liệu kỳ quái, thậm chí còn cả phim tình cảm Đan Mạch mà trẻ vị thành niên không nên xem nữa, chẳng thiếu thể loại gì, nhưng tôi phát hiện mặc dù phim nhiều vô số kể, song cách sắp xếp thì lung tung bừa bãi, chẳng theo logic gì hết, muốn tìm theo năm không được, theo chủng loại cũng không xong, nhất thời tôi cũng chẳng biết mình muốn xem cái gì nữa.

"Chẳng biết muốn xem gì, anh chọn ra mấy cái để em quyết định vậy." Tôi nói, chỗ này đúng là một kho tàng khiến người ta chóng mặt hoa mắt!

"Được thôi, một, Trai gọi(5), hai, Số phận an bài(6), ba, Ngọa hổ tàng long, bốn, Truy lùng U571 (7) ." A Thác ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Nghe nói Số phận an bài xem sợ lắm, anh đã xem chưa?" Tôi hỏi.

"Chưa, vậy xem phim này đi!" A Thác rút DVD ra, bỏ vào dàn máy cao cấp kê ở góc tường.

Màn chiếu dạng treo chầm chậm buông xuống, A Thác cẩn thận điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho tối bớt.

Lúc này, tôi ngồi phịch xuống xô pha, vui vẻ kêu lên: "Phòng nghe nhìn này xịn quá đi mất! Tiếc mỗi cái là thiếu đồ uống!"

A Thác vỗ vỗ lên đầu, như thể bảng mạch điện tử bên trong bị đặt lệch: "Cũng phải, quên béng mất, để anh đi xem trong tủ lạnh có gì uống không nhé." Nói đoạn, anh ta liền sang phòng bếp bên cạnh mở tủ lạnh, máy chiếu đang chiếu đoạn giới thiệu đầu phim.

"A Thác, chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy? Của bạn anh à?" Tôi cầm lon coca A Thác đưa cho.

"Đúng rồi, anh ấy là đại ca trong giang hồ, ở một mình rất buồn, vì vậy thi thoảng anh đến đây xem phim với anh ấy, mặc dù trông anh ấy rất hung tợn, nhưng nhắc đến phim ảnh thì lại là nhà phê bình kiêm fan hâm mộ xứng đáng điểm mười đấy." A Thác bật lon coca trên tay, nói như thể một lẽ đương nhiên.

"Nói bậy, nói thật đi chứ." Tôi kiên nhẫn truy vấn.

"Thật đấy mà, anh đã bao giờ gạt em đâu." A Thác nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi.

"Đại ca xã hội đen sống ở đây? Anh có chìa khóa nhà anh ta?" Tôi há hốc miệng.

"Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi, có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió." A Thác vừa xem phim, vừa nói: "Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?"

"Anh Bạo... nghe chừng là người rất đáng sợ?" Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém cẩn thận cũng nên.

"Không đâu, anh ấy có phải chém gϊếŧ suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc không chém gϊếŧ thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy!" A Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: "Vì vậy càng mua các thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà."

Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.

5

Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt điếu thuốc.

Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo và ngỗ nghịch.

Thêm Bình Luận