Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

"Mọi người bắt đầu đi! Tối nay thím vui quá là vui!"

Trong tiếng cười sảng khoái của thím Kim Đao, chúng tôi vui vẻ động tay động chân dùng bữa, tôi lại càng hưng phấn mãi không thôi vì trả lời đúng cái đáp án không đâu vào đâu kia.

"Đúng rồi, thím Kim Đao, sao thím có thể nấu ra những món ngon nhường này chứ, cứ như là siêu đầu bếp vậy." Tôi cầm dĩa xiên một đống salad gà vào đĩa của mình, vui vẻ nói.

"Tối nay đến tiệm giặt là ăn cơm, đúng là một câu chuyện kỳ diệu.

"Siêu đầu bếp? Thím Kim Đao còn lợi hại hơn siêu đầu bếp mấy lần ấy chứ!

Chỉ nghe tên món ăn thôi đã biết mức độ sáng tạo của một người lôi, làm đầu bếp coi trọng linh cảm lắm đấy nhé!" A Thác giảng giải theo nghĩav ụ, đoạn giúp tôi rót một chút rượu vang đỏ khai vị mà thiếu nữ vị thành niên không nên uống.

Điều này thì là thật, vợ chú nấu ăn giỏi nhất đấy, nếu không phải lấy người mở tiệm giặt là như chú, bây giờ không biết thím ấy đã làm siêu đầu bếp ở nhà hàng năm sao nào rồi! Chúng ta muốn ăn bữa này, phải bỏ ra cả vạn đồng cũng không đủ ấy chứ!" Chú Kim Đao tình tứ nhìn thím Kim Đao bên cạnh, bắt đầu kể lại câu chuyện sến sẩm ngày xưa.

3

Thì ra hơn hai chục năm trước thím Kim Đao là nhân vật nổi như cồn trong giới nấu ăn ở Tân Trúc, tài nghệ vô song, dung mạo cũng được xưng tụng là có một không hai, thím làm đầu bếp ở một khách sạn lớn của nhà nước, khách sạn còn định đầu tư cho thím sang Nhật học thêm về chế biến thực phẩm.

Còn chú Kim Đao, vốn là người đưa gas thời vụ, mỗi tuần đều phải đến nhà bếp khách sạn ba lần, sớm đã ngưỡng mộ thím từ lâu, khổ nỗi không có cơ hội bày tỏ tấc lòng.

Một hôm, chú Kim Đao lại đưa ga đến nhà bếp khách sạn, trông thấy thím bận thái rau đến không ngẩng đầu lên được, hồi tưởng lại, hình như thím thường xuyên mất khá nhiều thời gian vất vả thái rau. Vậy là, chú Kim Đao trở về liền đặt mua qua bưu điện một con dao tuyệt thế sản xuất ở Kim Môn, khổ luyện kỹ xảo thái rau nhanh như chớp, đợi đến thời điểm mấu chốt có thể thể hiện tài năng.

Trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng để chú Kim Đao đợi được đến ngày đó, thím Kim Đao bận túi bụi trong bếp, chú Kim Đao liền khảng khái làm việc nghĩa, bỏ bình gas trên vai xuống, rút vũ khí ra, vung đao lên chém vèo vèo, gió thổi lá rơi trong nhà bếp, các loại rau củ đều bị dẹp yên.

"Tên anh là, vì em, từ ngày hôm nay anh sẽ đổi thành Kim Đao."

"Kim Đao? Tên nghe sát khí quá."

"Đúng thế, vì em, có thêm chút sát khí anh cũng vui lòng nhận lấy."

"Đao, anh ăn đồ em nấu chưa?"

"Anh nghèo, không ăn nổi, nhưng rồi sẽ có ngày anh tiết kiệm đủ tiền, hãy đợi anh."

"Không cần đợi, em về nhà anh nấu cho anh ăn."

Từ hôm ấy, tên của thím đổi thành thím Kim Đao.

Thím từ bỏ khách sạn lớn, bước vào nhà bếp nhỏ của người giao gas, mấy năm sau, người giao gas mở một tiệm giặt là, thím liền thăng cấp thành bà chủ, lại còn làm mẹ của hai đứa trẻ nữa.

Thật là lãng mạn, thật là vớ vẫn!

"Thực ra thím đã chán ngấy mùi khói dầu trong nhà hàng lớn rồi, chậc, mấy người không hiểu nỗi khổ của việc ngày ngày phải nấu ăn đâu, chẳng được hưởng thụ chút lạc thú nấu nướng nào, chỉ có sặc khói chết thôi. Con người ta già nhanh lắm, tuổi xuân quan trọng hơn hết thảy mà, đúng không?" Thím Kim Đao chậm rãi gỡ xương cá rô phi, nói.

"Quan trọng hơn nữa là, những kẻ trả tiền mời thím mày nấu ăn cứ tưởng trả tiền đã là đủ lắm rồi, không chịu cho thím mày tự đặt tên món ăn! Mẹ cha nó tại sao thím mày lại không được tự đặt tên cho con cái nhà mình? Đâu ra cái lý đấy! Vậy là thím liền nhảy luôn vào bếp của cái lão chết tiệt này này!"

"Hì hì, vì vậy chú chúng mày toàn nhường cho vợ thân yêu đặt tên món ăn, sau đó lần lượt học thuộc lòng từng cái tên một." Chú Kim Đao cười khùng khục.

Tôi cũng cười khanh khách, đúng là một câu chuyện thú vị.

Thím Kim Đao thích nấu các món ngon, nhưng lại sợ mùi dầu mùi khói, vì vậy mỗi tuần chỉ vào bếp một lần, những lúc khác nếu không phải mua bên ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.

Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.

"Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây này."

Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.

"Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi."

Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một miếng sườn cừu.

"Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có, đúng là có lộc ăn thật."

Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.

Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.

Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.

"A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len đến giặt, cái ti vi dưới nhà vừa khéo bị hỏng, thấy chú đang đập bậy đập bạ, A Thác liền hào hiệp nói thứ này cứ giao cho nó là được, quả nhiên hôm sau nó mang cái ti vi đã sửa xong quay lại, vậy là trở nên thân quen." Lúc nói về A Thác, chú Kim Đao lộ rõ vẻ tán thưởng.

"A Thác, anh biết sửa đồ điện à?" Tôi thuận miệng hỏi.

"Không, đấy là anh Phách mở tiệm cho thuê truyện sửa đấy, cái gì anh ấy cũng biết sửa, siêu lợi hại luôn." A Thác nói, câu trả lời làm tôi thoáng ngẩn người.

"A Thác mới gọi là lợi hại chứ, ai mà biết được ông chủ tiệm cho thuê truyện tranh lại biết sửa đồ điện." Thím Kim Đao gắp cho A Thác một miếng măng tươi.

Đúng thế, A Thác là lợi hại nhất, ai mà biết trên lầu hai của cửa tiệm giặt là lại có đồ ăn ngon thế này chứ.

Điều làm tôi vui vẻ nhất trong quá trình ăn cơm là, bà chủ không hề vì đã nấu những món thịnh soạn kỳ công mà bắt buộc phải ăn món gì trước hay rượu vang phải uống vào lúc nào, tất cả đều mặc cho chúng tôi tự do ăn uống, thoải mái hết sức.

"Cảm ơn mọi người, hôm nay cho cháu được mở rộng tầm mắt, thật vui quá đi mất." Tôi cười như đứa ngốc.

"Đừng nói thế, sau này hoan nghên cháu thường xuyên đến đây! Vợ chú mua nhiều thức ăn lắm." Chú Kim Đao cười đáp, để lộ chiếc răng vàng sáng lấp lóa.

"Phải rồi, chốc nữa hai người định đi hẹn hò ở đâu đấy? Người trẻ tuổi bây giờ toàn đi thẳng vào nhà nghỉ luôn phải không?" Thiết Đầu xoa bụng hỏi.

"Hẹn hò? Bọn em có phải bạn trai bạn gái đâu mà!" Tôi hơi lảo đảo, lại còn nhà nghỉ nhà nghiếc gì nữa, thứ đó còn cách thế giới của tôi xa lắm, xa lắm.

"Hừ, Thiết Đầu đừng có nói bậy, nếu bạn gái của A Thác chạy mất thì từ rày mày đừng nghĩ đến chuyện tới đây ăn nữa!" Thím Kim Đao cảnh cáo Thiết Đầu không được nói nhăng nói cuội.

"Giờ mới tám giờ rưỡi, Tư Huỳnh, chốc nữa em có vội về nhà không?" A Thác vội vàng nói lảng sang chủ đề khác.

"Không ạ, anh có nghĩ ra việc gì làm không?" Tôi thì sao cũng được, nói thực lòng, dây thần kinh của tôi không nhạy cảm cho lắm, chỉ nghĩ có vui hay không, chứ chẳng để tâm chuyện nam nữ mời nhau có thể đều ẩn chứa hàm nghĩa gì đó. Nhưng thực tình, cá tính ngốc nghếch không chịu nổi của A Thác cũng rất khó khiến tôi nghĩ ngợi gì nhiều.

Thêm Bình Luận