Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

Đương nhiên, tôi cũng kể những hiện tượng quái dị này với người nhà.

"Bà chủ của bọn con kỳ cục thật, để bố kiếm thời gian qua đó gọi một cốc cà phê đau bụng của bà chủ, tiện thể hỏi xem tại sao cô ta lại kỳ cục vậy nhé!" Bố nghe tôi kể xong, liền kết luận.

"Người ngoài hành tinh, nhất định là người ngoài hành tinh!" Anh tôi cũng phản ứng tương tự.

"Con làm việc ở đấy thực sự không có gì nguy hiểm đấy chứ? Cô ta liệu có âm thầm chạy đi phóng hỏa đốt nhà hay không?" Mẹ tôi bao giờ cũng lo lắng quá thể.

"Thực ra bà chủ rất tốt bụng, ai mà chẳng có chỗ kỳ cục chứ, giống như anh con ấy, anh ấy mới gọi là kỳ cục, nhưng vì sống với chúng ta lâu quá rồi nên chúng ta đều không phát hiện ra thôi." Tôi nói, lặng lẽ nhìn ông anh đang cạo lông nách giữa phòng khách, cười ngơ ngẩn như thằng khờ.

Mà cốc cà phê Bà chủ đặc chế bất xác định giá chín mươi chín đồng mỗi ngày mỗi khác ấy, mỗi ngày cũng chỉ một người có lòng được chia sẻ.

Ai khôngcó lộc ăn gọi phải, thì có thể cùng bà chủ chia sẻ thời gian nói chuyện tương đương thời gian uống hết một cốc cà phê, coi như là phí bồi thường đau bụng.

Ngày hôm đó, sau khi giáo sư vật lý uống hết cốc Arabica Moka kỳ quái, đứng dậy ra về, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được bước đến bên cạnh bà chủ hiu quạnh.

"Bà chủ, có thể hỏi chị một câu hỏi không?" Lúc ấy, tôi mới vào làm chưa được bao lâu, thực ra rất ngại hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng tôi không thể áp chế nỗi tò mò trong lòng mình nữa.

"Em muốn hỏi chị, mỗi ngày chị đều rỗi việc đi pha hai cốc cà phê khó uống muốn chết là có ý gì đúng không?"

Bà chủ ngẩng lên khỏi đống tạp chí, vẻ vụng về cố tình của chị chỉ tồn tại lúc pha cà phê.

"Vâng ạ, mới đến làm vài ngày em đã thấy tò mò rồi, bà chủ, tại sao mỗi ngày chị đều phải đích thân pha cà phê đợi khách, có lúc sắp đóng cửa rồi, vẫn thấy chị lưu luyến ngồi chỗ bàn tròn đợi khách đến gọi cà phê Bà chủ đặc chế, hôm nào có khách gọi là hôm ấy hình như chị rất vui vẻ, còn nếu không, hình như chị sẽ thất vọng lắm lắm." Tôi hỏi.

Bà chủ giả bộ như thể bí mật bị phát hiện, cười xảo quyệt sau đó tựa hồ hoàn toàn quên béng câu hỏi của tôi. Cứ thế chừng mười phút. Tôi, tất nhiên cũng không tiện tiếp tục truy vấn.

Nhưng tôi luôn có một dự cảm, rồi một ngày bí ẩn này sẽ có lời giải đáp.

Lúc giải đáp, tôi sẽ được trông thấy đôi mắt sáng trong giấu đằng sau vẻ lười biếng của bà chủ.

"Chị Albus, cho em... cho em năm cốc."

Một cậu học sinh cấp ba rõ ràng chơi oẳn tù tì bị thua, ngượng nghịu đứng trước quầy bar ấp úng gọi.

Vẫn cùng một người, chính là cái cậu lần trước đã gọi cà phê Ám nhiên tiêu hồn. Thật đúng là phải tập luyện kỹ thuật oẳn tù tì mới được.

"Năm cốc gì?" Cơ mặt Albus không hề chuyển động.

"Cho em năm cốc cà... cà... cà phê Hấp tinh đại pháp trong Hàng long thập bát chưởng(4) nóng."

Cậu chàng nhọc nhằn đọc hết, tôi phá lên cười.

"Đủ mười tám tuổi chưa?" Albus lạnh như băng hỏi.

"Dạ. Vẫn chưa." Cu cậu hơi kinh ngạc.

"Cà phê Hấp tinh đại pháp trong Hàng long thập bát chưởng nóng phải đủ mười tám tuổi mới uống được, trẻ con ba tuổi cũng biết điều này, đi bảo đồng bọn của cậu gọi loại cà phê nào ấu trĩ hơn chút ấy." Albus từ chối.

Cu cậu kia hốt hoảng bỏ chạy, mặt đỏ bừng bừng quay lại với đám bạn bè xôi thịt, sau đó lại một trận cười hô hố lộ lên.

"Tuổi trẻ đẹp như vậy đấy, làm chuyện ngu xuẩn gì cũng đều được coi là anh hùng."

Bà chủ quay đầu nhìn đám học sinh cấp ba ồn ã nọ, không nén được bật cười.

Tôi hít sâu một hơi.

"Bà chủ, chị nhớ còn một câu hỏi chị vẫn chưa trả lời em không?" Tôi nhìn bà chủ đang trong tâm trạng rất thoải mái.

Lúc này có lẽ là thời cơ tốt để có được lời giải đáp.

Bà chủ nhìn tôi mỉm cười, chị biết ngay tôi đang hỏi gì, thực đúng là người phụ nữ hết sức thông minh.

Sức cuốn hút của chị không chỉ đến từ vẻ trưởng thành mơ hồ, mà còn cả vẻ biếng nhác tự tại trong từng cử chỉ kia nữa.

Chỉ người thôngminh thực sự mới có thể sở hữu cái khí chất biếng nhác nhàn nhã ấy thôi.

"Chị không phải lúc nào cũng một mình lẻ bóng!" Bà chủ ngừng tay cắt giấy, nói với Albus: "Cho chị một cốc Moka Java low-caf(5) nhé, chị nghĩ, mình lại sắp bắt đầu kể chuyện ngày xưa rồi." Lông mày chị nhướng lên.

Albus cười cười như thể đó là lẽ dĩ nhiên.

Trong vòng ba phút ngắn ngủi, Albus đã đặt trước mặt bà chủ một cốc cà phê nóng, hệt như làm ảo thuật vậy.

Trước mặt tôi cũng đặt một cốc sô cô la nóng. Albus dùng ánh mắt rất đặc biệt cho tôi biết, cô đã nghe câu chuyện ấy rồi, ra hiệu cho tôi tạm thời gác công việc đang dở tay lại.

Tôi đồng ý luôn, tôi là cô bé rất thích nghe kể chuyện, mà lúc nghe kể chuyện cũng thích được tập trung.

Tôi nhìn bà chủ lần đầu tiên uống loại cà phê không phải cà phê Bà chủ đặc chế.

So với sô cô la nóng của tôi, mùi thơm của cà phê low-caf có vẻ nhạt hơn phần nào, nhưng nhẹ nhàng khoan khoái không có gánh nặng, rất giống cuộc đời của bà chủ trong tưởng tượng của tôi.

Có lẽ, quan sát này cũng có thể thành một mục nhỏ trong cuốn sổ ghi chép "Cà phê - cá tính" vĩ đại của tôi.

"Cách đây rất lâu, chị cũng giống như Albus, là một người không uống cà phê.

Bà chủ ngửi mùi cà phê, hơi nước mờ mờ bốc lên vuốt ve đôi má hơi gầy guộc của chị.

"Nhưng chị có một người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ấy cực kỳ thích uống cà phê, thích đến mức, cả chị cũng vô thức bưng cốc cà phê lên bước vào thế giới của anh ấy." Bà chủ vừa nói, vừa chăm chú nhìn vào ngón đeo nhẫn bàn tay trái.

Bấy giờ tuy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng tôi hiểu, đó là vị trí hạnh phúc nhất trên cơ thể một người phụ nữ.

"Chị yêu anh ấy, đúng không?" Tôi đoán.

"Hồi đầu thì không đến mức yêu, chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã, là đồng bọn có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì. Chị vốn tưởng rằng, khi đến một cột mốc nào đó của cuộc đời, chẳng hạn như tốt nghiệp tiểu học, hay tốt nghiệp trung học cơ sở... như một lẽ đương nhiên, bọn chị sẽ khoác lên mình những bộ đồng phục màu sắc khác nhau, bước trên những con đường đời khác nhau, giống như đại đa số mọi người, hồi ức phủ bụi lên những lời chúc phúc ngắn ngủi trong sổ lưu bút." Trong mắt bà chủ ngập tràn vẻ đắc ý: "Nhưng mà không."

3

Cha mẹ anh ấy bất hạnh qua đời vì tai nạn xe cộ trong ngày bọn chị tốt nghiệp tiểu học.

Khi mọi người đều đang giả vờ khóc lóc để tăng thêm cảm xúc cho lúc phân ly, chị thấy cô giáo đi tới bên cạnh anh ấy nói mấy câu gì đó, anh ấy nghe xong, liền bàng hoàng luống cuốn chạy một mạch từ hội trường đến bệnh viện, chị không hiểu, bèn hỏi cô giáo nguyên nhân tại sao.

Sau khi biết chuyện, chị không kiềm lòng nổi khóc rồng lên.

Khóc suốt mấy ngày liền, mỗi tối nhắm mắt lại ngủ, dường như đều trông thấy anh ấy mặc áo tang, bất lực quỳ ở góc cáo biệt trong tang lễ. Cảm giác đau khổ không tài nào ngủ nổi.

Vì thế, chị lấy hết dũng khí nói với bố, rằng chị không muốn học ở phân hiệu cấp hai của trường trung học dân lập nữa, mà muốn đến trường quốc lập Chương Hóa trên núi Bát Quái nơi anh ấy học, tiếp tục làm bạn gái tốt của anh ấy, vỗ về cảm xúc của anh ấy, để anh ấy khỏi trở thành trẻ tự kỷ hoặc lưu manh học đường.

May mắn thay, bố chị rất vui khi thấy chị trân trọng tình bạn này, nên đã đồng ý.

Lên cấp hai, anh ấy phải nương nhờ họ hàng, không có tiền ăn những bữa trưa đủ dinh dưỡng, vậy là hằng ngày chị mang ở nhà đi hai phần cơm hộp chia cho anh ấy cùng ăn.

Anh ấy học kém lại còn ham chơi, buổi tối chị liền áp giải anh ấy tới nhà, làm gia sư cho anh ấy không muốn biết cũng phải biết thì thôi.

Thêm Bình Luận