Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản may mắn kiếm được một khoảng tiền đáng kể, vậy nên bản thân cô phải khiêm tốn thật khiêm tốn. Thậm chí người khác cô cũng còn chưa có nói, đành gọi một cuộc điện thoại gọi Mạnh Sanh ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Chị..." Mạnh Sanh gọi một tiếng mang theo giọng mũi đứng trước mặt Mạnh Giản, tóc trên trán luôn che khuất một phần của đôi mắt cậu, ẩn giấu phía sau là một đôi mắt to sáng, chỉ thấy khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Mạnh Giản dựa vào thân cây chơi đùa với con cá sấu nhỏ đang tắm rửa ở bên trong khu nuôi dưỡng. Cô có mái tóc dài thẳng xõa trên vai, mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, đeo ở bên vai là một chiếc túi nhỏ, đi giày xỏ ngón gót thấp. Vẻ đẹp của cô vừa tươi sáng vừa quyến rũ lại vừa trong sáng. Cô đứng ở đó liền trở thành trung tâm của ánh nhìn, hormone nam tính ở xung quanh bắt đầu tập trung lại càng lúc càng nồng hậu, nhưng cô lại không cảm nhận được điều đó mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tại ngôi trường đại học đứng hàng đầu cả nước này, số lượng nam sinh nhiều hơn nữ sinh rất nhiều. Mức độ cầu nhiều hơn cung như thế này thật sự khiến cho nhà trường còn phải bàng hoàng vì độ thiếu hụt nữ sinh.
Mạnh Giản vừa nghe thấy giọng nói, liền ném điện thoại vào túi, mỉm cười bước tới nắm lấy cánh tay của Mạnh Sanh.
"Gần đây chị vừa kiếm được một ít tiền, chúng ta đi ăn hải sản đi!" Mạnh Giản không dám nói là cô lại đi đua xe, Mạnh Sanh mặc dù bình thường nghe lời, nhưng nếu lại nghe tới việc này đảm bảo cậu sẽ liên tục nệm chú như Đường Tăng cho đến khi cô ngất đi mới thôi.
Mạnh Sanh kéo tay chị mình, một đôi trai xinh gái đẹp từ khuôn viên trường bước ra, trong mắt những người không quen biết, chắc chắn hình ảnh này đã gây tổn thương đến một đống cẩu độc thân.
"Được rồi, vậy chúng ta ăn gì đây? Tôm hùm đất?"
Mạnh Giản ngạc nhiên nói: "Không có chút tiền đồ nào! Chúng ta đi ăn đồ Tây!"
Mạnh Sanh mím môi: "Đắt quá... Tôm hùm đất cũng ngon mà, vừa ngon lại vừa rẻ!"
"Nhưng mà sau đó lại tiêu chảy!" Mạnh giản trợn mắt "Đi thôi đi thôi, chị đưa em đi chơi thư giãn một chút, em còn dông dài nữa thì chúng ta đi ăn đồ Thái!"
Sắc mặt Mạnh Sanh đơ ra, để Mạnh Giản kéo cậu vào khu trung tâm thương mại.
"Không phải nói là đi ăn sao?"
"Trước tiên mua một ít quần áo mới đã!"
Diện mạo của hai người lớn lên không giống nhau, dù có nét đẹp khác nhau nhưng cả hai đều có sức hút giống nhau. Nhân viên hướng dẫn mua sắm trong trung tâm thương mại hầu như đều muốn giữ họ lại trong cửa hàng để làm biển quảng cáo, Mạnh Giản có vóc dáng nóng bỏng, những bộ đồ mà cô thử mang lại hương vị mà ngay cả ma-nơ-canh trong cửa hàng cũng không làm được.
Mạnh Giản mua hai chiếc váy và một đôi giày cao gót, một bộ vest đen cho Mạnh Sanh và một ít quần áo thường ngày.
"Em thường xuyên phải đi cùng với giáo sư, sao lại không ăn mặc chỉnh tề hơn chứ?"
Mạnh Sanh có một người chị có gu thẩm mỹ khá tốt nên chưa từng bị phân biệt đối xử ở trường vì nhận học bổng hỗ trợ người nghèo. Mặc dù quần áo của cậu không phải là đồ đắt tiền, nhưng từng món đồ trên người đều phản ánh được phong cách của cậu, nếu như không phải cậu cứ suốt ngày sống trong phòng thí nghiệm thì con đường tình duyên của cậu đã rất tốt rồi!
Hai người thay đổi trang phục, mười ngàn tệ cứ thế biến mất. Mặc dù Mạnh Giản kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhưng cô không bao giờ keo kiệt khi sử dụng tiền, cô tuy tính toán tiền bạc tỉ mỉ, nhưng cô có thể đảm bảo chất lượng cuộc sống của hai chị em, không có lý do gì để bắt hai chị em học sống khổ sở đâu đúng chứ?
Mạnh Giản đã thay chiếc váy mà Mạnh Sanh mua cho cô ở trung tâm mua sắm, phải nói rằng mắt nhìn của Mạnh Sanh khá giống mẹ của hai người, với chiếc áo sơ mi trắng thắt eo và một chiếc váy dài xẻ cao màu đỏ, cặp đùi trắng nõn của cô lờ mờ hiện ra, trên chân là đôi giày cao gót màu đen khiến cô cao lên, đôi chân dài cũng dáng người cân đối khiến cô càng trở nên có khí chất.
Đến nỗi khi hai người họ dắt tay nhau vào nhà hàng Pháp, người phục vụ đã chủ động mở cửa giúp họ, anh ta nhìn hai người một lượt, thật không thể đoán được giá trị của bọn họ là bao nhiêu.
Hai chị em nhà họ Mạnh từ trước tới nay đều luôn tự tin khi xuất hiện ở bất kỳ đâu, luôn mang theo một cảm giác thoải mái như ngồi ở ghế sofa tại nhà. Mạnh Sanh thì không biết sợ, còn Mạnh Giản thì lại thể hiện ra một bề ngoài hoàn hảo, khiến người khác khó mà dò được nông sâu.
Người phục vụ nhìn Mạnh Giản, tay cô đang cầm thực đơn bằng tiếng Pháp, đang định đổi sang bản tiếng Trung thì thật kỳ lạ là cô có thể hiểu được, còn chỉ vào thực đơn để hỏi vài câu.
"Sao chị lại dọa anh ta?" Mạnh Sanh hỏi cô.
Mạnh Giản khịt mũi: " Thể hiện một chút, tránh việc bọn họ coi thường em"
"Này... Khi ăn thì đừng nói những lời như vậy!"
Mạnh Sanh kiên quyết ngăn cản Mạnh Giản khoe khoang, đồng thời hai người cũng đã có một bữa ăn thịnh soạn vui vẻ.
Mạnh Giản hỏi Mạnh Sanh rằng cô có nên tiếp tục học cao học không? Mạnh Sanh, chàng trai thường hay che dấu suy nghĩ của mình, thật kỳ lạ là hôm nay lại trả lời một cách khẳng định.
"Chắc chắn rồi, nhiều năm chị qua đã vất vả cố gắng như vậy, bây giờ tình hình càng ngày càng tốt, đương nhiên là em muốn chị học cao hơn!"
"Liệu có cần thiết không? Chị đang học ngoại ngữ..."
Mạnh Sanh thái độ nghiêm túc nói: "Sau khi học xong cao học, có thể ở lại trường để làm giảng viên, với thành tích của chị về sau hoàn toàn có khả năng có thể ở lại trường để dạy học"
"Làm giảng viên còn chán hơn nữa đấy..."
"Chị là con gái, làm giảng viên là công việc ổn định, môi trường cũng đơn giản không phức tạp, đây chính là lựa chọn tốt nhất!" Mạnh Sanh cực kỳ quyết tâm, "Mà cho dù chị không làm giáo viên, thì nâng cao trình độ học vấn cũng không có gì xấu cả, hơn nữa còn có thể làm phiên dịch viên hay làm tại Bộ ngoại giao... Khụ Khụ.. Chị từ trước tới nay luôn có thiên phú về ngoại ngữ, khác với người bình thường, không tham gia góp công xây dựng đất nước thì thật là đáng tiếc!"
Mạnh Giản chống cằm nghĩ nghĩ, từ nhỏ cô đã có thiên phú về ngoại ngữ một cách đáng kinh ngạc, mặc dù không có đầu óc khoa học siêu phàm như Mạnh Sanh nhưng cô lại thừa hưởng khả năng ngoại ngữ của mẹ.
"Được, vậy thì học đi!" Dù sao thì học bổng cũng có thể bù đắp được vào học phí, sinh hoạt phí thì chính mình tự kiếm là được.
Mạnh Sanh vỗ tay quyết định, chị em cậu sao có thể để bị mờ nhạt trong biển người này được chứ!
Hai người ngồi lại một lúc, rồi thanh toán hóa đơn đứng dậy rời đi, bên ngoài sắc trời cũng đã tối, thời điểm đẹp nhất của thành phố này cũng bắt đầu.
Cả hai đi về phía cửa, nhưng đột nhiên giày cao gót của cô lại gặp chút sự cố, cô trượt chân ngã về phía trước.
"A!" Mạnh Giản vươn tay nhưng không kịp nắm lấy, góc áo cọ qua tay của cô.
Một đôi tay vững vàng, mạnh mẽ đỡ lấy cô, mùi hương nước hoa trên người đàn ông nhẹ nhàng, hơi giống mùi trà trên người ông cô? Mạnh Giản bất giác trầm mê một chút, nhưng nhận ra mình còn đang nằm trong vòng tay anh nên cô vội vàng đứng dậy.
"Thật xin lỗi... cảm ơn!" Mạnh Giản ngẩng đầu, xin lỗi rồi lùi lại một bước.
Chu Minh Thân thu tay lại, đưa mắt nhìn hai người, nói: "Ừ" rồi bước đi.
Chu Minh Đán chạy theo anh hai của mình, đi được mấy mét, quay đầu nhìn cô gái mang váy đỏ, cô đang cúi đầu chỉnh lại váy, chàng trai bên cạnh thì khoác tay cô bước đi.
"Anh hai, cô gái vừa rồi trông rất hấp dẫn nha!" Chu Minh Đan đi theo bước chân của Chu Minh Thân, nói đùa: "Khó có được cô gái nào dám chủ động tiến vào ngực anh!"
Anh hai của hắn cái gì cũng giỏi, thế nhưng trông quá uy nghiêm và sắc bén, phụ nữ bình thường cơ bản đều không dám đến gần!
Chu Minh Thân tựa hồ cũng không để trong lòng, anh nhìn thoáng qua Chu Minh Đán, nói: "Đem sự hứng thú với phụ nữ đó của cậu vào kinh doanh, anh đoán ông cụ sẽ bớt lo lắng đi không ít!"
Chu Minh Đán cười "Haha" vài tiếng, sản nghiệp của Chu gia bây giờ là do anh cả thừa kế, anh hai thì lại là người có thể hoạt động trong cả hai giới hắc bạch, là một tay chơi tài chính khéo léo. Trong mười mấy năm qua, anh ấy đã tạo ra một doanh nghiệp có dấu hiệu vượt mặt Chu gia. Nếu hắn không gây phiền hà gì tới cho hai người anh của hắn, thì cuộc đời này của hắn cũng đủ rồi!
Mạnh Giản đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi của Giang Tấn, cô nhấc tay ấn nút trả lời.
"Giang thiếu?"
"Đang ở đâu? Chu thiếu đang đợi em cứu đấy" Giọng nói của Giang Tấn lười biếng.
"Cái gì? Châu thiếu cần tôi giúp cái gì mà gấp vậy?" Mạnh Giản nhìn Mạnh Sanh lên xe, vẫy vẫy tay chào anh.
"Đứng ở đâu, Chu thiếu gia lập tức tới ngay!"
Giang Tấn ném cho một câu như vậy, để Mạnh Giản đứng đợi hai mươi phút, cô lười để ý đến ánh mắt xa lạ của người khác nên đến quán trà sữa ở bên cạnh mua một ly trà sữa rồi ngồi ở quán chờ người.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng lại ở cách đó không xa, Manh Giản nheo mắt nhìn: "Chu Chiêu!"
Mạnh Giản chạy chậm tới, Chu Chiêu xuống xe, nhìn xung quanh!
"Bên này bên này!" Mạnh Giản xách váy chạy tới.
Chu Chiêu bị cô làm cho hoảng sợ, ở đâu ra kiểu phụ nữ thô lỗ như vậy?
"Cô chậm chút, còn sớm mà!" Hai người lên xe với con mắt ghen tị hoặc soi mói của mọi người.
Chu Chiêu đánh giá Mạnh Giản một lượt, ánh mắt quét từ trên xuống dưới như chụp X-Quang.
"Làm, làm gì vậy!" Mạnh Giản ôm túi trước ngực.
"Bộ váy này không tệ, chỉ là tóc có chút kém nhỉ!"
Mạnh Giản vuốt vuốt mái tóc dài đến eo của mình, bất mãn nói: "Sao lại kém chứ, tóc đen bóng mượt, tốt lắm đấy!"
"Ngốc!" Chu Chiêu khởi động xe, rồi rẽ vào đường cao tốc.
"Ngốc chỗ nào? Không phải mọi người đều nói đàn ông thích con gái tóc dài sao?" Mạnh Giản không hiểu nói.
"Đấy là dành cho những cô gái có diện mạo trong sáng thanh thuần. Về diện mạo của cô... Vẽ hổ không thành hổ mà lại thành chó!"(1)
Mạnh Giản chưa bao giờ bị đánh cho một gậy thẳng thừng như vậy, vì thế cô trừng mắt nhìn anh, "Không phải anh đang cần sự giúp đỡ từ tôi sao? Đây là thái độ của người đang cần sự giúp đỡ đấy à?"
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không để cô bị gì đâu!" Chu Chiêu đạp chân ga, Mạnh Giản ngã người lui sau, nhanh chóng chỉnh lại ghế thắt dây an toàn.
Nửa giờ sau, Mạnh Giản bị ép ngồi trên ghế, đối mặt với chiếc kéo uy nghiêm của thợ làm tóc và ánh mắt thiếu đánh của Chu Chiêu, cô quyết định im lặng. Loại tiệm làm tóc như thế này chắc chắn không phải là nơi mà cô có thể chi trả, ngay cả khi hôm nay thợ làm tóc có cắt trọc đầu, cô cũng sẽ không than thở một lời!
Nhắm mắt ngủ gật suốt một tiếng đồng hồ, nhà tạo mẫu bận rộn cắt tới cắt lui, vừa làm kiểu, vừa duỗi vừa uốn tóc. Cuối cùng, thợ dừng lại rồi tháo đi tấm vải che phía trước, tuyên bố đã hoàn thành!
Mạnh Giản mơ hồ nhìn vào gương, nhà tạo mẫu tóc đã tạo cho cô kiểu lob hot nhất năm nay, mang lại vẻ đầy đặn và bồng bềnh của kiểu bob thịnh hành ở thế kỷ trước, nhưng cũng kết hợp với độ bồng bềnh của hiện đại. Tổng thể tạo hình tự nhiên đến mức nhìn giống như là cảm giác vừa mới tỉnh dậy, Mạnh Giản bị sốc, không ngờ mình lại có ngoại hình tốt như vậy nha!
Chu Chiêu buông tạp chí đứng lên, tay cắm túi quần rà soát lại Mạnh Giản một phen, váy dài cạp eo màu đỏ rực, sơ mi trắng tinh, rất hợp với kiểu tóc này, mái tóc xoăn đáng yêu và quyến rũ, mang theo một chút vẻ tự nhiên, cô đứng ở đó thật sự rất có phong thái "kiêu hãnh độc lập".
Chu Chiêu không thể không thừa nhận, quan trọng nhất chính là điều kiện của bản thân. Sự mơ hồ của Mạnh Giản chính là cô hoàn toàn không nhận thức được sức hấp dẫn của mình đối với nam giới, và điều này lại chính là điểm quyến rũ nhất, sự hấp dẫn tỏa ra một cách tự nhiên chính là thứ khó cưỡng lại nhất.
"Chúng ta đi thôi, cô bé nhà quê!" Chu Chiêu cầm áo khoác tây trang lên rồi đi ra trước. Mạnh Giản giống như một cô vợ nhỏ, mái tóc có chút không quen, cô sửa lại mái tóc rồi đi theo sau.
"Anh tặng cho tôi một món quà đắt giá như vậy, tôi có lẽ không thể đáp lễ nhẹ nhàng được rồi!"
"Coi như cô biết điều đấy!"
Mạnh Giản nhún vai, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, điều này cô đã hiểu từ năm cô mười tuổi rồi.
Chú thích:
(1) Vẽ hổ không thành hổ mà lại thành chó (
Hoạ hổ bất thành phản loại cẩu 畫虎不成反類狗): chỉ việc bắt chước mà không thành, không nên gì.