Chương 32: Bọn họ

Edit: SodaSora



Thời điểm Mạnh Giản trở về Trung Quốc là vào đêm khuya, may mắn là mọi chuyện trong chuyến đi đều diễn ra suôn sẻ. Ba giờ sáng, quản gia mở cửa, cô kéo hành lý tiến vào trong.

"Cô trở về rồi, tiên sinh vẫn còn đang đợi"

Mạnh Giản nhìn quản gia, mệt mỏi nở nụ cười nói: "Tôi lên lầu tắm trước đã!"

Quản gia gật đầu, xách hành lý giúp cô.

Mạnh Giản đi ngang qua thư phòng, nhìn vào một cái, từ khe cửa tràn ra một luồng sáng màu cam ấm áp, anh quả thật vẫn chưa ngủ.

Mạnh Giản ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ quả thật mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tắm rửa ngâm bồn khiến cô thoải mái đến suýt thì ngủ quên trong phòng tắm. Lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện là mình không mang theo đồ ngủ.

Duỗi tay lấy một chiếc khăn mới quấn quanh người, rồi bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt.

"Anh muốn nói chuyện với tôi như thế này à?"

Đối mặt với thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế sofa, Mạnh Giản chỉ chỉ vào mình. Chu Minh Thân đứng dậy đi về chỗ cô, tay cầm khăn lông khô ráo ấn cô ngồi xuống.

"Ngồi yên!"

Mạnh Giản nhăn mũi, ngồi thẳng lưng.

Không quá hai phút người cô bắt đầu đung đưa, mí mắt không ngừng khép khép mở mở.

"A!" Mạnh Giản đột nhiên tỉnh cả ngủ, ôm lấy da đầu đau nhức đứng dậy nhìn vào Chu Minh Thân.

"Anh cố ý trả thù có đúng không!" Mạnh Giản nước mắt lưng tròng, thật sự là vừa mệt vừa bị làm đau.

Khuôn mặt Chu Minh Thân đã lâu không thấy ý cười, anh giơ tay lên: "Thật xin lỗi, là do em không chịu phối hợp!"

Mạnh Giản trừng mắt nhìn anh một cái, giựt lại khăn lông trên tay anh, "Tự tôi có thể lau khô!"

Chu Minh Thân bị giựt khăn cũng không tức giận, đôi chân dài bước vài bước, đem máy sấy tới cắm vào rồi đưa cho cô.

Mạnh Giản qua loa sấy vài cái làm khô tóc, mặc dù cũng không có kiểu tóc gì đáng nói, ít nhất là giờ cũng có thể đi ngủ.

"Có chuyện gì ngày mai rồi nói, tôi buồn ngủ quá!" Mạnh Giản ngã vào chiếc giường lớn mềm mại, cấm Chu Minh Thân nói chuyện.

Tay Chu Minh Thân cắm vào túi quần đứng bên giường chăm chú nhìn cô thật lâu, đột nhiên nói: "Mạnh Giản, có phải em sợ hay không?"

Vốn dĩ Mạnh Giản đã sắp thành công gặp được Chu Công thì đột nhiên tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là từ trên giường nhảy dựng lên.

"Tôi sợ cái gì, tôi không làm gì sai, cũng không nói sai thì sợ cái gì?"

L*иg ngực Chu Minh Thân phảng phất ý cười, vết chân chim nhạt trên khóe mắt cũng ôn hòa tùy ý. Mạnh Giản mất cảnh giác, bị sự bùng nổ hormone của anh đánh úp cho trở tay không kịp, cô với mái tóc rối bù ngây ngốc nhìn anh.

Chu Minh Thân tiến tới quỳ gối trên giường, hai tay ôm lấy mặt của Mạnh Giản, nói: "Em, nói xem em đang sợ cái gì?"

"Tôi không, sợ gì chứ!"

"Lời tôi nói bây giờ cũng làm em sợ sao?"

Mạnh Giản lúc này mới phản ứng lại, hất bàn tay của Chu Minh Thân, "Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân!"

"Có phải em vẫn chưa chuẩn bị tốt không, bảo bối..." Giọng nói Chu Minh Thân trầm thấp dịu dàng.

Mạnh Giản cảm thấy mình chắc chắn đã bị mê hoặc, trong lòng bây giờ mềm như vũng nước, nhẹ nhàng bay bổng... Cô đưa tay nhéo vào đùi mình một cái thật mạnh, đau đến bản thân cũng phải giật mình.

"Anh đừng quên những lời mà anh nói với tôi lúc trước! Anh nói tôi chỉ là một trong số những người đã từng được anh bao dưỡng. Anh không chỉ chà đạp vào lòng tự trọng của tôi mà còn xem nhẹ... tôi! Chỉ với vài câu nói dỗ ngọt, anh đừng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ cho qua như vậy!" Mạnh Giản vừa nói vừa nghĩ, đem mấy chứ "Tình cảm của chúng ta" nuốt xuống.

Chu Minh Thân nghiêm túc và kiên nhẫn hơn bất kỳ lần tham gia thu mua dự án hay phát triển dự án nào mà anh từng làm, anh cẩn thận lắng nghe lời phàn nàn của Mạnh Giản, và nghiêm túc bác bỏ từng điểm một ở trong đầu.

Mạnh Giản nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Chu Minh Thân bày ra khuôn mặt suy nghĩ sâu xa, không khỏi đưa tay ra lắc lư trước mặt anh vài cái.

"Rốt cuộc anh có nghe tôi nói gì nãy giờ không?"

"Đương nhiên!" chú Chu lần này phản ứng rất tốt, rất nhanh đã đáp lại, tay cầm lấy chân Mạnh Giản.

"Đầu tiên, em không phải là một trong những người được tôi bao dưỡng, bởi vì ngoài em ra, tôi chưa bao giờ bao dưỡng người khác..."

Mạnh Giản nhướng mày, "Thật sao!"

"Thật!" Bởi vì thông thường đều ngủ xong trực tiếp rời đi, anh lấy đâu ra thời gian để bao dưỡng người khác, nhiều lắm cũng chỉ là cố định bạn giường mà thôi.

"Thật đáng xấu hổ!" Mạnh Giản khinh thường anh, "Là một người đàn ông thành đạt, anh không những làm tấm gương tốt cho người trẻ mà còn làm ra việc hèn hạ như vậy, lừa gạt sinh viên, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ!"

"Cưng à, em kỳ thật một chút cũng không hề ngây thơ..." Chu Minh Thân nhịn không được phản bác.

"Tôi chỗ nào không ngây thơ?" Mạnh Giản giận dữ.

"36C."

"Anh có tin tôi liền đi hút mỡ ngực không?" Mạnh Giản cười lạnh nói.

Một tay Chu Minh Thân đưa lên phủ lấy, bắt đầu xoa xoa, "Vẫn là không nên, ông trời ban cho chúng ta một món quà như vậy, không thể không trân trọng!"

"Chu Minh Thân, cái năng lực nói nhảm của anh vượt qua cả tôi rồi."

Chu Minh Thân kéo cô vào lòng, hôn lên môi rồi tới tai và cổ, "Là do sư phụ tốt..."

Mặt Mạnh Giản đỏ bừng, không ngừng giãy dụa trong ngực anh.

"Đừng lộn xộn, đợi đến lúc không ngăn được thì đừng trách tôi." Chu Minh Thân vuốt ve eo cô.

Mạnh Giản ghé đầu lên vai anh, mở mắt nhìn trần nhà.

"Chu Minh Thân, anh yêu tôi không?"

Bàn tay đang vuốt ve cơ thể cô dừng lại, Mạnh Giản chớp mắt, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.

"Đèn ngủ trong phòng này đã thay rồi sao, công suất lớn làm mắt tôi đau như vậy?" Như thế nào mà cô lại muốn khóc như vậy?

Chu Minh Thân kéo con quái vật nhỏ đang tự mình âm thầm liếʍ vết thương ra, anh hôn lên đôi môi đã ướt đẫm nước mắt của cô, trước sau như một vẫn ngọt ngào như vậy.

"Tôi chờ em nói câu nói này đã lâu."

Môi Mạnh Giản run lên, cắn Chu Minh Thân một cái, khóe miệng xuất hiện vệt máu.

"Cho dù có cảm động thì em cũng không nên mưu sát chồng mình như vậy chứ!" Chu Minh Thân liếʍ môi, có chút đau.

Mạnh Giản nhanh chóng lau hai hàng nước mắt, cô ấn vai Chu Minh Thân ngồi quỳ lên, cô run rẩy đôi môi mở miệng "Anh có yêu em không?"

"Anh yêu em, bảo bối..." Chu Minh Thân thở dài một tiếng, đưa tay ra nắm lấy tay của Mạnh Giản, đặt môi xuống hôn một cái thật nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên mu bàn tay cô, anh nói: "Sống đến ba mươi lăm tuổi, lần đầu tiên anh biết có thể yêu một người phụ nữ đến mức từ bỏ tôn nghiêm, yêu đến nguyện ý để cô ấy làm xằng làm bậy, yêu đến... tưởng tượng nếu mất đi cô ấy anh sẽ đau đến không thể ngủ được!"

"Là em sao?" Mạnh Giản rơi nước mắt, khuôn mặt vừa đáng thương vừa chật vật.

Chu Minh Thân nói: "Anh không biết, anh chỉ biết cô ấy chưa bao giờ coi trọng anh và sẵn sàng rời bỏ anh khi cô ấy muốn!"

Mạnh Giản nhào vào lòng Chu Minh Thân, nước mắt liên tục rơi xuống, nước mắt nước mũi giàn dụa, chật vật cực kỳ. Cánh tay gầy gò của cô ôm chặt lấy người đàn ông mà dựa dẫm, như thể cô đang ôm cả thế giới vào lòng.

"Bảo bối..." Anh thở dài một tiếng, Chu Minh Thân ôm lấy cô như đang ôm "Hòn ngọc quý trên tay"

Đã mấy phút trôi qua, nhưng Mạnh Giản vẫn không có ý định buông tay. Chu MInh Thân kéo cô ra thì thấy, người đã sớm ngủ rồi. Trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, hàng mi dài vẫn còn ẩm ướt.

Chu Minh Thân đem cô nhét vào chăn, còn anh dựa vào gối nằm xuống. Đêm nay không có trăng cũng không có sao, bầu trời bên ngoài tối tắm đến rợn người. Anh nhìn cô nhóc đang khóc thút thít trong giấc ngủ, trong lòng có một loại cảm giác chắc chắn, ánh trăng sáng trong đời này của anh chắc chắn chính là cô gái đang ở cạnh anh lúc này.

Sáng sớm, khoảnh khắc khi ánh nắng ấm áp bắt đầu, len lỏi ánh vàng qua tấm rèm cửa chiếu vào căn phòng, hai người đang ngủ say cũng đồng thời mở mắt.

"Em còn muốn ngủ, anh đừng nói chuyện!" Mạnh Giản kéo chăn che đầu.

Chu Minh Thân đưa tay nhéo eo cô, động tác càn rỡ lại dịu dàng.

"Anh có thấy phiền hay không chứ?" Mạnh Giản xốc chăn lên tức giận nhìn anh.

Chu Minh Thân lại duỗi tay kéo cô vào trong ngực, dùng nửa người dưới chống đối lại cô.

"Em buồn ngủ quá..."

"Làm xong lại ngủ!". Đàn ông bị cấm dục nửa tháng thì có biết bao nhiêu đáng sợ, một buổi sáng tốt đẹp thế này Mạnh Giản đã lĩnh hội được rồi.

Không đến năm giây váy ngủ cùng nội y của cô đều bị lột ra ném xuống chân giường, người đàn ông buổi sáng tràn đầy tinh lực như thể chuẩn bị thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, Mạnh Giản có chút sợ ánh mắt như vậy của anh.

"Em vẫn còn là một cô bé, anh sao lại trực tiếp động thủ, không thương hoa tiếc ngọc như vậy!" Mạnh Giản cắn chặt răng.

"Cục cưng, trên giường đừng nói những lời mất hứng như vậy, em nói như vậy tôi sẽ cho rằng mình đang quấy rối trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên!"

"Em vừa thành niên chưa lâu nha! Miễn cưỡng cũng coi là anh làm trẻ vị thành niên... A!"

Chu Minh Thân kéo chân của cô lại, hôn lên 36C của anh, ánh mắt si mê, "Cưng à, có phải anh đã dạy cho em biết ở trên giường phải kêu như thế nào rồi không? Có muốn anh dạy lại cho em một chút chứ?"

(Truyện được đăng tại truyenhdt.com và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Không, không cần, em biết phải làm thế nào!" Mạnh Giản nhanh chóng nói. Cô thật sự sợ phương pháp giảng dạy của Chu Minh Thân, cứ nghĩ cô là một củ cải non nớt, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được con dao đã được mài dũa của Chu Minh Thân.

"Em thấy hơi đau..." Mạnh Giản oán giận.

"Lâu lắm rồi không làm, em chịu được không?" Chu Minh Thân hôn lên môi, cổ cùng trước ngực cô.

"Tự anh không thể giải quyết sao? Anh đừng làm lo lắng như vậy, anh nhẹ chút!"

Cảm nhận được trong cơ thể có vật trướng lên rõ ràng, Mạnh Giản trừng lớn mắt, miệng há hốc: "Anh anh anh..."

"Chính em là người châm lửa thì em phải chịu trách nhiệm giúp nó hạ hỏa!" Ánh mắt Chu Minh Thân giống như con mãnh thú săn mồi, là ác quỷ bò ra từ địa ngục, bắt gặp Mạnh Giản, một cô nhóc dễ dàng bị tóm lấy, là một mục tiêu dễ dàng, rất thích hợp xuống tay.

"Em sẽ không nói bậy nữa... anh đừng!"

Một tia trống rỗng vụt qua, Mạnh Giản nhìn đôi chân mình bị vứt bỏ không còn chút sức.

Mạnh Giản mặc áo thun trắng cùng quần jean đen ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha cầm một cuốn sách để đọc, Chu Minh Thân đang làm việc ở trên lầu. Mạnh Giản cố tình tách xa anh ra, miễn cho anh không có gì làm lại quấn lấy cô.

Bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ, Mạnh Giản ngẩng đầu. Cửa biệt thự mở ra, quản gia nhận áo khoác từ tay Chu Chiêu treo lên, anh ngẩng cao đầu mà bước tới, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.

"Tôi nói sao gần đây chú hai lại không cho tôi đến biệt thự bên này, ra là kim ốc tàng kiều(1) nha!"

Mạnh Giản đặt cuốn sách xuống, tay nhận lấy ly trà quất mật ong dưỡng họng. Cô liếc mắt nhìn Chu Chiêu một cái, nói: "Cảm ơn lời khen của anh!"

Chu Chiêu dựa người vào ghế sô pha, lấy tay bốc một quả quýt.

"Cô không hỏi tôi tại sao tâm trạng hôm nay lại tốt như vậy hả?"

"Sao lại phải hỏi? Bình thường chỉ cần Chu thiếu anh thấy vui vẻ thì người khác lại gặp xui xẻo." Mạnh Giản ngồi lại vào ghế, tay cầm ly trà nóng.

Chu Chiêu nhìn thoáng qua trên lầu, "Chú hai của tôi ở nhà?"

"Ừ."

"Hình như gần đây chú ấy thường hay ở nhà thì phải, hiếm khi nhìn thấy xuất hiện bên ngoài." Chu Chiêu trêu cô.

Mạnh Giản nói; "Anh đến đây là để thăm chú hai hay đến để làm phiền tôi?"

"Tôi tới là để chào hỏi thím hai!"

Mạnh Giản xuýt chút nữa thì bị ngụm trà trong miệng làm nghẹn chết, thật vất vả lắm mới nuốt xuống cổ được, "Tôi cảnh cáo anh, đừng có nhận loạn như vậy!"

Chu Chiêu nhướng mày, "Tôi có nói thím hai là cô sao? Tự mình đa tình!"

Mặt Mạnh Giản đỏ lên, tức giận đến mức cầm dép lê dưới ghế sô pha ném qua.

"Ai, cô đây là thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết này!" Chu Chiêu tránh né.

"Có chuyện thì nói đi!"

Chu Chiêu cười, nói: "Cô nhóc như cô thật nhìn không ra nha, tôi còn buồn bực vì cô không chịu đi theo tôi, hóa ra đã sớm là người của chú hai rồi! Sao không nói sớm, tới tới lui lui chẳng phải đều là người một nhà cả!"

"Ai là người một nhà với anh!" Mạnh Giản ném luôn chiếc dép còn lại qua.

"Trở lại chuyện chính, cô phải giúp tôi thoát khỏi cái gánh nặng tên Từ Nhứ này!" Chu Chiêu lột quýt ăn, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

"Đó là vị hôn thê của anh thì dựa vào cái gì mà anh đòi tôi giúp? Anh hố tôi một phen tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, còn không biết xấu hổ mà đến đây mở miệng?!"

"Không phải chỉ là khiến bà nội tôi phát hiện ra gian tình giữa cô với chú hai thôi sao, cái này có gì to tát đâu? Nếu cô giúp tôi chuyện này, tôi giúp cô bày mưu tính kế đối phó với bà tôi!" Chu Chiêu kiến nghị, "Lão phu nhân nhìn vậy chứ không hề đơn giản, cô đừng để bà ấy lừa."

"Có ai nói về bà mình như vậy giống anh sao? Hơn nữa, tôi và chú hai của anh chỉ là trong giai đoạn yêu đương, còn chưa tính tới chuyện kết hôn đâu. Không khiến anh tốn công nhọc lòng!" Mạnh Giản nói.

"Vậy thì nhanh lên đi, tôi nghe nói ý định của bà tôi chính là chờ thím hai cũ của tôi trở về, đến lúc đó cô đừng có cắn răng chịu đựng mà nuốt xuống bụng!" Chu Chiêu hả hê khi thấy người gặp họa nhìn Mạnh Giản, "Người kia cũng không phải là đèn cạn dầu, cô đừng coi thường!"

"Tôi làm sao lại muốn xé xác anh ra như vậy nhỉ!" Mạnh Giản nghiến răng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Chiêu, tưởng tượng sẽ có thêm mấy dấu giày ở trên đấy.

"Chuyện này đơn giản thôi mà, cô đi theo chú hai tôi thôi gió bên gối một chút, tôi ở bên này giúp cô dẹp bỏ chướng ngại tình địch cùng bà nội tôi, thế nào?"

"Không tốt lắm!" Mạnh Giản cự tuyệt.

Chu Chiêu đứng dậy, vỗ vỗ tay: "Vậy tốt thôi, tôi đi báo cáo lại cho chú hai của tôi về những thành tích đua xe bài bạc vinh quang của cô!"

"Đứng lại!" Mạnh Giản bật dậy.

"Thế nào? Thành giao chứ?" Chu Chiêu quay đầu lại, cười hì hì nhìn Mạnh Giản.

"Bà đây đời này cũng không có người bạn như anh!"

"Cho nên?"

"Thành giao!" Mạnh Giản kiềm chế cảm giác xúc động muốn lao vào cào mặt Chu Chiêu.

"Thế này không phải quá tốt sao, mọi người đều vui vẻ!" Chu Chiêu một lần nữa ngồi xuống.

"Mọi người đều vui vẻ cái đầu anh! Anh bây giờ tự mình lên trình bày với chú hai lý do và nguyên nhân anh muốn từ hôn, ngay bây giờ, ngay lập tức!" Mạnh Giản trừng mắt.

"Vì sao?"

(Truyện được đăng tại truyenhdt.com và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Bởi vì nếu anh không nói mà để tôi nói thì anh ấy sẽ cho rằng bà đây cùng anh có gian tình, lại ăn dấm đến dìm chết bà đây thì sao!" Mạnh Giản giận, nghĩ đến việc trên người mình bây giờ vẫn còn mấy dấu tím xanh, cô liền cực muốn đem hai người chú cháu này bắn một phát.

Chu Chiêu kinh hãi, không thèm hỏi thêm câu nào mà trực tiếp lao lên lầu.

"Chú hai, cháu và thím hai là hoàn toàn trong sạch đó!"

Ngàn vạn lần đừng gϊếŧ nhầm kẻ vô tội, không được khai tử bậy bạ đâu!

*Chú thích:

(1) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp.

- --

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!