Edit: Hến Con
Từ Phù kinh ngạc nói: “Ôi má ơi! Đây là hoàng kỳ sao!?Nhà chúng ta trước kia bên kia núi cũng có cây này! Lại còn có rất nhiều! Về sau cơ bản không nhìn thấy, chúng ta đều tưởng cây này là cỏ dại!”
Tần Tiêm Ngưng: “Cây này chủ yếu xuất hiện ở phương bắc! Trước kia mọc hoang dại rất nhiều, sau lại đều bị hái hết, loại thuốc đông y này về sau sử dụng đều được con người trồng và nhân giống!”
Hai mẹ con Tần Tiêm Ngưng cẩn thận quan sát vùng phụ cận một cách an toàn, sau đó lấy ra từ trong không gian công cụ đào rau dại bắt đầu nỗ lực đào.
Tần Tiêm Ngưng không nghĩ tới cây này lại dài một mảng lớn! Còn tốt là nàng cũng kế thừa sức lực lớn từ cha nàng Đại Lực, đào cũng không chậm hơn so với Từ Phù bao nhiêu, trải qua một canh giờ nỗ lực rốt cuộc cũng đem mảng hoàng kỳ này đào xong rồi.
Các nàng đem hoàng kỳ bỏ vào không gian, lại bắt đầu tìm kiếm ngũ vị tử.
Ngũ vị tử thì dễ dàng tìm một chút, một cây đỏ rực đầy những quả nhỏ, nhìn rất là mê người, hai mẹ con bắt đầu nỗ lực leo cây hái quả ngũ vị tử.
Còn may trước đây các nàng đều từng sống ở nông thôn, cho nên bây giờ khi leo cây cũng không hề áp lực.
Đang lúc thời điểm hai mẹ con hái hăng say, Tần Tiêm Ngưng đột nhiên cảm giác trên cẳng chân chợt lạnh, sau đó chính là cảm giác tim cũng nhói lên, nàng nhìn xuống phía dưới xem, thì đúng là một con rắn màu nâu đang chiếm cứ ở trên cẳng chân nàng.
Tần Tiêm Ngưng biết mẫu thân nhất sợ nhất là rắn, nàng bị bệnh tim cũng là vì năm đó ở trong núi trồng dưa hấu bị rắn dọa thành như vậy, nàng nhìn con rắn đang phun lưỡi trên chân, dùng sức vung, đem con rắn ném tới trên mặt đất, sau đó hướng tới nơi con rắn rơi xuống vung tay ném một cây đao qua, nhưng không có ném trúng.
Từ Phù lúc này cũng nhận thấy nữ nhi làm ra hành động không bình thường, lập tức nhìn lại đây, chỉ thấy nữ nhi sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm trên mặt đất, nàng nhìn theo ánh mắt của Tần Tiêm Ngưng, khi nhìn thấy thì trái tim như ngừng một nhịp, kinh hô ra tiếng.
Tần Tiêm Ngưng cũng không rảnh lo con rắn trên mặt đất, nàng vội vàng từ trong không gian lấy ra một con dao, từ trên người xé xuống một mảnh vải, dựa vào cành cây cổ thụ, hướng chỗ miệng vết thương trên cẳng chân buộc siết lại, phòng ngừa chẳng may con rắn này có độc, thì độc tố sẽ lan ra, lại cầm con dao đem miệng vết thương khoét thành hình tròn, trên miệng vết thương ấn cho máu chảy ra
Từ Phù thấy thế cũng biết con gái bị con rắn trên mặt đất cắn rồi, nàng cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào tới, cứ như vậy từ trên cây nhảy xuống, sau đó chạy qua phía con rắn, cầm lấy đao bắt đầu hướng phía con rắn lung tung rối loạn mà chém
Tần Tiêm Ngưng thấy thế cũng bối rối, nàng một bên đem máu đen bức ra ngoài, một bên gấp giọng nói: “Mẹ! Mau trở lại! Đừng đi! Con rắn này hình như có độc đấy!”
Từ Phù gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể thấy trước mắt là con rắn dị thường linh hoạt.
Nàng nhớ rõ nếu rắn cắn bị thương, thời điểm đi tìm bác sĩ thì nên bắt lấy con rắn đó mang qua, mới có thể tìm ra loại thuốc càng mau càng chuẩn để giải độc, cho nên nàng cần thiết phải gϊếŧ nó!
Tần Tiêm Ngưng đã bắt đầu thấy có chút bó tay, nàng thừa dịp thần chí thanh tỉnh vội vàng bò đi xuống, chờ tới khi nàng bò xuống tới nơi, khi chạy tới, thấy Từ Phù cũng đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Tần Tiêm Ngưng sợ hãi, cho rằng Từ Phù cũng bị rắn cắn, vội vàng hỏi: “Mẹ mẹ! Mẹ đừng làm con sợ, mẹ làm sao vậy!”
Từ Phù chính mình còn run rẩy, nhưng thấy con gái thì liền theo bản năng cười an ủi nói: “Không có việc gì đâu con, mẹ đem con rắn chém chết, chém xong thì chân mẹ có chút mềm, không đứng được ~”
Tần Tiêm Ngưng nhìn con rắn bị cắt thành bốn đoạn, chết đến không thể chết hơn, liền an tâm mà ngất đi.
Trước khi té xỉu nàng còn đang suy nghĩ: “Ngũ vị tử của ta còn chưa có hái xong đâu!”
Lại đến khi nàng mở mắt, thì thấy đã là buổi chiều ở y quán trên trấn.
Thấy Tần Tiêm Ngưng mở mắt, Tần Dũng Minh lập tức chạy đi ra ngoài kêu đại phu, Từ Phù Tần Đại Lực Tần Nhị Lực lập tức vọt lại đây.
Ba người vành mắt đều đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc thật lâu.
Ba người nôn nóng hỏi: “Con/muội cảm giác thế nào! Có chỗ nào không thoải mái không?”