Edit: Hến Con
Tần Đại Lực chắc chắn nói: “Chân phải!”
Tần Tiêm Ngưng: “Vậy ca nhất định phải đem việc này nói rõ với nha dịch, đúng rồi! Đại ca có đói bụng không!”
Tần Đại Lực có chút ngây ngốc, đề tài xoay chuyển thật quá nhanh
“Đói bụng, Uổng công nương sáng sớm làm bánh cho chúng ta, ta cùng Nhị Lực không nỡ ăn, kết quả đều bị tam thúc cầm đi.”
Tần Tiêm Ngưng trấn an nói: “Yên tâm đại ca, cha mẹ nhất định sẽ khiến bọn hắn trả giá thật lớn!”
Nói xong nàng liền đứng dậy chạy đến giỏ tre lấy bánh bao cùng với nước đã rót sẵn cầm đến đưa cho Đại Lực
Nàng thật cẩn thận mà nâng Tần Đại Lực ngồi dậy, lại để Đại Lực dựa vào thân thể nhỏ bé của mình.
Nàng đưa cho Tần Đại Lực hai cái bánh bao chay nói: “Đại ca! Chúng ta ở trấn trên đã ăn hoành thánh, nếu không phải không thể đóng gói đem về, chúng ta liền mua hai bát hoành thánh đem về cho hai ca, ca ăn trước hai cái bánh bao chay lót dạ, ca yên tâm ăn, cha mẹ mua 10 cái bánh bao lận! Còn có nhân thịt, nhưng là muội sợ ca choáng váng đầu, ăn thịt dễ buồn nôn, thì mọi người sẽ biết được ca ăn vụng bánh bao thịt!”
Tần Đại Lực nghe vậy cười cười không nói chuyện, một bên uống nước một bên ăn bánh bao mà từ trước đến giờ chưa bao giờ được ăn, hắn dựa vào thân hình nhỏ bé của muội muội, cảm nhận được một sự an tâm, hắn không khỏi cảm thán, không biết muội muội từ khi nào mà đáng tin cậy như vậy, ngay cả hắn cũng phải dựa vào muội muội.
Tần Đại Lực thầm hạ quyết tâm về sau nhất định đối tốt với muội muội gấp đôi
Tần Đại Lực chỉ chốc lát liền ăn xong hai cái bánh bao, Tần Tiêm Ngưng đỡ hắn nằm xuống để hắn nhắm mắt dưỡng thần, hai người lẳng lặng chờ đợi nha dịch đến.
Một canh giờ sau bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Tần Tiêm Ngưng vỗ vỗ Tần Đại Lực, hai người bắt đầu chuẩn bị.
Người thứ nhất vọt vào trong nhà chính là người bị những lời đồn bên ngoài dạo cho sợ hãi Tần Dũng Minh, hắn nôn nóng hỏi: “Đại Lực thế nào rồi!”
Tần Tiêm Ngưng làm cái khẩu hình nói: “Yên tâm! Cha thu xếp mọi việc thế nào!”
Tần Dũng Minh thấy thế âm thầm nhẹ nhàng thở ra, yên lòng.
Cũng làm khẩu hình nói với nữ nhi “Yên tâm”.
Theo sau là hai cái nha dịch, bọn họ khắp nơi nhìn nhìn lại nhìn về phía trên giường đất hôn mê bất tỉnh Tần Đại Lực, sau đó nói với Tần Dũng Minh: “Ngươi đây là đắc tội người nào sao, cư nhiên xuống tay ác độc như vậy!”
Tần Dũng Minh bất đắc dĩ nói: “Bẩm hai vị quan gia, ta một người luôn hiểu và giữ khuôn phép, cũng chỉ là một anh nông dân, sao có thể đắc tội với người gian ác như thế!”
Tần Tiêm Ngưng cũng lập tức nước mắt lưng tròng mà nói: “Hai vị thúc thúc tốt bụng! Nhất định phải hung hăng mà xử phạt cái người xấu kia! Hắn không chỉ có trộm đồ vật của nhà ta, vậy mà còn đánh đại ca ta hộc máu, nhị ca cũng chịu kí©h thí©ɧ, ngay cả mẫu thân cũng nói nàng không muốn sống nữa. Nếu mẫu thân không còn sống vậy thì Tiểu Nữu cũng không muốn sống nữa! Ô ô ô ô ô.”
Tần Dũng Minh cũng lập tức nói: “Thật sự ngượng ngùng! Nhà ta tiểu khuê nữ còn nhỏ, nếu như có mạo phạm thỉnh nhị vị quan gia chớ trách, thật sự là trong nhà đột nhiên gặp chuyện lớn, khiến nàng sợ hãii!”
Nha dịch kỳ thật cũng không có vui, nhưng là nghe thấy Tần Dũng Minh khẩn trương sợ hãi, trong lòng cũng càng có thêm cảm giác dễ chịu, lại nghĩ tới khi Tần Dũng Minh xử lý dời hộ trùng hợp cũng là tìm hai người bọn họ làm, nếu không phải nhìn Tần Dũng Minh ra tay hào phóng, hai người bọn họ cũng sẽ không chạy tới nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, Chẳng qua nhìn điều kiện nhà Tần Dũng Minh, xem ra chuyến này đi công toi rồi
Hai người giả đò cười nói: “Khách khí!”
Đang lúc mấy người nói chuyện, trên giường đất Tần Đại Lực chậm rãi mở mắt, Tần Tiêm Ngưng thấy lập tức nhào tới hô: “Đại ca! Đại ca, ca rốt cuộc tỉnh. ca cảm thấy như thế nào, là ai hại ca ra nông nỗi này!”
Ngoài cửa những người chưa đi khi nghe thấy Tần Tiêm Ngưng kêu khóc , lập tức vòng qua xung quanh vết máu vọt tiến vào trong nhà xem náo nhiệt.