Đàn anh cau mày chửi thề hai câu, khuôn mặt đàn chị bị mặt nạ bảo hộ che khuất cũng đen đi vài phần.
Trung tâm giam giữ rất ít khi có bệnh nhân trốn thoát, nhưng nếu đã xảy ra thì chứng tỏ trạng thái của bệnh nhân này đang rất tệ, thậm chí đã biến dạng thành vật ô nhiễm cấp E hoặc cao hơn, chỉ có như vậy mới có thể thành công trốn khỏi phòng giam.
Cái này cũng tương đương với thông báo: Bệnh nhân trốn thoát rất nguy hiểm.
"Đi, nhanh chóng đến khu trú ẩn!" Đàn chị phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo hai người còn lại đi theo biển báo an toàn.
Tôn Dĩnh lảo đảo chạy theo sau đàn anh, đàn chị, đến cửa khu trú ẩn mới thở đốc báo cáo: "C052… bệnh nhân này ở khu C, có mức độ cảnh giới cao… mức độ biến dạng trung bình."
Đàn anh nhìn đàn chị bên cạnh: "Khu C có gần điểm cách ly không?"
Nghe vậy đàn chị cau mày: "Thực sự rất gần, nhưng khu ô nhiễm và khu cách ly có tường ngăn cách đặc biệt, hơn nữa tư duy của người biến dạng đơn giản, chúng sẽ đi về trung tâm khu ô nhiễm để tìm kiếm thức ăn, nơi đó đã bố trí sẵn chất dẫn dụ."
Mặc dù nói vậy, nhưng đàn chị vẫn không yên tâm, quay người đi đến phòng giám sát, màn hình trên đó đang chiếu thẳng vào phòng giam C052.
Phòng giam C052 trống rỗng, camera không quay được bức tường bị hư hỏng, nhưng thấy rất rõ giường đơn màu trắng bị xé thành từng mảnh, như thể ở căn phòng này vừa vây nhốt thú hoang dã cỡ lớn. Tôn Dĩnh nhìn tình cảnh thê thảm của giường lớn mà có chút sợ hãi, nếu họ gặp phải C052, kết cục cũng không khác gì cái giường đó.
"Tên đó chạy đi đâu rồi? Sao lại thoát ra ngoài được nhỉ?" Đàn anh hỏi.
Đàn chị bắt đầu tua ngược thời gian giám sát, rất nhanh đã chứng kiến được toàn bộ quá trình bệnh nhân trốn thoát.
Chỉ thấy bệnh nhân đó đã hoàn toàn biến dạng, cơ thể mềm nhũn, chất lỏng nhớp nháp thấm ướt quần áo của gã, đồng tử thu hẹp lại, trở thành con ngươi của động vật máu lạnh, gã cứ như thế dính sát vào tường, sau đó từng chút một chui vào lỗ thông gió, thoát ra ngoài.
Đàn anh hít một hơi: "Rắn?"
"Đã biến dạng cao độ, cơ thể kéo dài thành như vậy, có thể chui vào đủ loại không gian chật hẹp."
Ngay khi ba người đang lo lắng, một thanh âm hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên trong loa phát thanh liên lạc.
"Tôi là Chu Hướng Chiết, báo cho tôi toạ độ của bệnh nhân trốn thoát."
Những người có mặt đều sững sờ, hồi lâu sau đàn anh mới gãi gãi tai: "Tôi vừa nghe gì vậy? Chu Hướng Chiết?"
"Sao Chu Hướng Chiết lại ở trung tâm giam giữ?!"
"Không ai dám mạo danh đội trưởng Chu đâu." Đàn chị bình tĩnh phán đoán: "Nhanh chóng tìm vị trí của bệnh nhân đi."
Tôn Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe thấy tên Chu Hướng Chiết, cô đã không còn căng thẳng nữa.
Cũng không phải chỉ mình Tôn Dĩnh, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy như vậy.
Sự tồn tại của Chu Hướng Chiết như định hải thần châm, anh là người dị biến cấp S hiếm hoi, Đội trưởng Đội Đặc Nhiệm chống vật ô nhiễm, được mệnh danh là Thần thủ hộ của Thành Trung Ương.
Chỉ cần Chu Hướng Chiết xuất hiện, mọi chuyện đều không cần lo lắng.