Tôn Dĩnh mặc đồ bảo hộ xanh lam bước đi trên hành lang rộng lớn và lạnh lẽo.
Cùng đi với cô còn có hai người nữa, họ mặc đồng phục giống hệt nhau, trên ngực có treo tên và chức danh, cả ba không nói gì, mắt luôn hướng thẳng về phía trước, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhìn thấy những phòng giam hai bên hành lang.
Những vật thể dị dạng hoặc con người bình thường chen chúc trong các phòng giam, thậm chí có những cá thể quái dị đến mức chỉ còn lại những xúc tu nhớp nháp đang bò trên những bức tường ngăn cách trong suốt, lạnh lẽo.
Tôn Dĩnh nhẹ nhàng hít thở, cố gắng để bản thân quen với việc chứng kiến những cảnh tượng tàn khốc kia.
Dù sao nơi này cũng là Trung Tâm Giam Giữ và Kiểm Soát Vật Ô Nhiễm, Tôn Dĩnh hiện đang là bác sĩ thực tập ở đây.
Đi qua hành lang dài, rẽ thêm hai khúc cua, cuối cùng Tôn Dĩnh và hai người khác cũng dừng lại.
Đây là khu vực kiểm tra và cách ly tạm thời được trung tâm giam giữ thiết lập, những người được giải cứu mà không có biểu hiện bất thường sẽ được đưa đến đây, tiến hành cách ly trong một tuần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, bọn họ mới được đưa đến khu tập trung của con người.
"Hôm nay cần kiểm tra mấy người?" Đàn chị đi trước hỏi.
"Năm người." Tôn Dĩnh vội vàng trả lời: "Năm người này đến từ các sự kiện ô nhiễm khác nhau, trong đó có một người đang ở ngày cách ly cuối cùng."
Nghe vậy, sắc mặt của ba người đều không khỏi dịu đi đôi chút.
Rất ít người có thể sống sót sau sự kiện ô nhiễm mà không bị ảnh hưởng, những người có thể duy trì trạng thái bình thường còn ít hơn. Hầu hết người sống sót sẽ bị biến dạng trong vòng bảy ngày, tỉ lệ rời khỏi trung tâm giam giữ an toàn trong bảy ngày đó còn chưa đến một phần trăm, hôm nay bọn họ có thể tận mắt chứng kiến kỳ tích sao?
Điều này không khỏi khiến bọn họ thêm phần mong đợi.
Đàn chị đẩy cánh cửa trước mặt, bước qua ngưỡng cửa, Tôn Dĩnh đã thấy nhân vật chính trong lời đồn, cậu đang ngồi trên giường đơn chật hẹp, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Thiếu niên có bề ngoài rất xuất sắc, làn da trắng nõn, gần như phát sáng dưới ánh đèn nhợt nhạt của phòng giam, đôi mắt đen láy như mực, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ xinh đẹp, khoé môi có rãnh cười trời sinh, đôi mắt đào hoa dù không cười vẫn nhiễm lên sắc thái vui vẻ, mang đến cảm giác thân thiết, dễ gần cho người đối diện.
Đàn anh bên cạnh nhìn vào dữ liệu giám sát theo thời gian thực của phòng giam.
"Thẩm Vãng, ngày cách ly thứ bảy, mức độ ô nhiễm 51%."
Đàn chị cau mày: "Sao lại cao thế?"