Chương 1

Dạo gần đây khối mười hai có rất nhiều người bị phê bình vì yêu sớm.

Tieba của trường cấp ba số 1 Thiên Thành bắt đầu nổi lên bài đăng về “Mùa yêu”. Cái nắng tháng chín đốt nóng nguồn năng lượng vốn đã hừng hực của những chàng trai cô gái tuổi mười bảy, mười tám.

Sáng sớm thứ hai, trước khi nghi thức kéo cờ còn chưa được bắt đầu, lão Triệu giáo viên chủ nhiệm đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng trên bục giảng, liệt kê những tác hại của yêu sớm đối với học sinh cấp ba vào năm cuối cấp, thậm chí là cuộc sống ở vài chục năm sau.

Dưới bục mấy nam thanh nữ tú mắt điếc tai ngơ, dùng cái mặt giả vờ nghiêm túc nghe giảng nhưng cứ như đang đi vào cõi thần tiên ngoài vũ trụ.

Nguyên Bạc Trục cũng không nghe vào.

Yêu sớm, đối với anh đây là một cụm từ vô cùng xa lạ.

Đầu tiên đương nhiên là vì, linh hồn Nguyên Bạc Trục đã mấy trăm tuổi, bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để yêu sớm rồi.

Tiếp theo là vì, mặc dù hiện tại đang ở trong cơ thể mười tám tuổi nhưng anh cũng không có bất kỳ điều kiện tiên quyết là phải yêu sớm hay gì.

Nguyên Bạc Trục trong trường học là một người cực kỳ bình thường, nhàm chán, không có điểm đặc biệt, không có sức hút, người vô hình.

Có lẽ mỗi lớp đều sẽ một kiểu người ngoài lề như vậy.

Bọn họ bình thường không có gì lạ, thành tích trung bình, không có sở trường đặc biệt yêu thích gì cả, không thể nói xuất sắc ở đâu, khiến người khác không có gì để khen, cũng khuyết thiếu khiếu hài hướng.

Đặt họ vào đám đông sẽ không khiến người ta bất ngờ, mà ném họ ra ngoài tập thể cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Kiểu người này không khiến người ta ghét nhưng cũng không thể làm người ta thích, họ là kiểu người cực kỳ không có cảm giác tồn tại.

Cho nên, khi hoạt động tập thể Nguyên Bạc Trục luôn có thể ẩn thân.

Phải nói trong hai năm học ở trường cấp ba số 1 Thiên Thành, điều khiến anh được người ta chú ý nhất là học kỳ đầu tiên khi mới vào học, Nguyên Bạc Trục bị chặn lại ở cổng trường vì làm mất thẻ học sinh.

Cán bộ hội học sinh ghi lại tên của anh, bắt anh đứng ở cửa cùng với những người đi trễ, chưa mặc đồng phục, hay không đeo thẻ học sinh, chờ xử lý.

Mỗi học bạn học, giáo viên bước vào trường đều sẽ liếc anh một cái.

Đó là thời khắc xui xẻo nhất trong sự nghiệp làm học sinh cấp ba của Nguyên Bạc Trục.

Từ đó về sau, anh không bao giờ quên đeo thẻ học sinh, cũng không để cho bất kỳ một ai có cơ hội đi ngang qua liếc nhìn anh một cái nữa.