Cái gọi là *sự bất quá tam*, phản diện nhí vẫn là dễ dỗ dành.
Hôm đó, Vân Ý Từ đặc biệt mang theo chú thỏ sữa mềm mại xuống phường thị dưới chân núi, đến linh khí phường, bỏ ra một khoản tiền lớn để đặt làm một chiếc giường nhỏ đặc chế cho hắn.
Sau khi trở về, nàng lại làm theo ý hắn, đặt chiếc giường của hắn ở chỗ cao để tiện nhìn bao quát cả phòng. Vậy là mọi chuyện mới tạm xong.
Dù vậy, hảo cảm của Mộ Vân Gian vẫn dừng ở mức -10, không hề tăng lên.
Khi Vân Ý Từ khó khăn lắm mới kéo được hảo cảm âm của hắn trở về mức 0, thì Ninh Thính Lan cũng đến gọi nàng đi học.
Đối với việc này, Vân Ý Từ đã chuẩn bị từ trước. Những ngày qua nàng theo học kiếm pháp từ Thẩm Hoài Xuyên đã nắm vững, cũng không sợ không theo kịp bài giảng.
Điều nàng không ngờ là Mộ Vân Gian lại cứ bám chặt lấy nàng, đòi theo cùng.
Vân Ý Từ cũng không ngại, hình dáng hiện tại của Mộ Vân Gian chẳng khác gì những con thỏ tuyết non khắp đỉnh Vong Trần Phong, chỉ cần hắn không mở miệng nói thì gần như không ai phát hiện ra điều gì khác biệt.
Vấn đề là, học đường chắc không cho phép mang theo thú cưng chứ?
Vân Ý Từ nghĩ vậy rồi liền hỏi. Ninh Thính Lan liếc nhìn con thỏ đang nằm trên vai sư muội, không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng y cảm thấy con thỏ này dường như nhìn y không mấy thiện cảm.
Ninh Thính Lan nói: “Con thỏ tuyết này là do sư phụ ban cho, chắc không phải là linh sủng bình thường. Chỉ cần nó không quấy rối khi các trưởng lão giảng bài thì mang theo cũng không sao.”
“Ta nhớ khi ta nhập môn cũng được tặng một con, nhưng nó cứ ngủ suốt, sau đó ta đã trả lại cho sư phụ.”
Vân Ý Từ nghe vậy có phần ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì Ninh Thính Lan từng nuôi Mộ Vân Gian, mà là vì Dung Xuân không nói cho y biết thân phận thật sự của con thỏ này là một con Yêu Thú.
Còn Ôn Phù Nguyệt, tại sao lại để Mộ Vân Gian cho ba đồ đệ thay nhau nuôi?
Mộ Vân Gian nghe vậy đã rất suy sụp, không ngờ rằng năm ngoái trong giai đoạn ngủ đông, hắn lại bị Ôn Phù Nguyệt đưa cho kẻ thù không đội trời chung là Ninh Thính Lan.
Vân Ý Từ không muốn trễ buổi học môn phái đầu tiên, nên sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Ninh Thính Lan, nàng mang theo chú thỏ vẫn còn đang lơ mơ xuất phát.
Ninh Thính Lan lo lắng Vân Ý Từ ngày đầu tiên không tìm được đường nên đặc biệt mời nàng đi cùng.
Trên đường, Vân Ý Từ mới biết lịch trình tu luyện hàng ngày của đệ tử Nam Hoa Tông. Buổi sáng bắt đầu bằng việc các đỉnh tự tổ chức luyện kiếm sáng.
Ở đỉnh Vong Trần, họ thường tự do luyện kiếm, bởi vì đệ tử ở đây ít nhất.
Thậm chí các đỉnh chủ khác còn có trưởng lão dưới trướng để nghe sai khiến, nhưng sư phụ của họ chỉ là một người duy nhất.
Cũng vì thế mà công việc đỉnh Vong Trần phải phụ trách cũng ít nhất, trong suốt một năm, Ôn Phù Nguyệt chỉ xuất hiện duy nhất lần thử thách thân truyền này.
Nếu hỏi Ôn Phù Nguyệt tại sao đỉnh Vong Trần không có luyện kiếm thống nhất vào buổi sáng.
Tất nhiên là vì đại đệ tử là tu sĩ về khí, nhị đệ tử là yêu tu, đến đệ tử thứ ba cuối cùng mới là kiếm tu.
Nhưng với tính tự giác của Ninh Thính Lan thì không cần y giám sát luyện kiếm sáng, vì vậy đỉnh Vong Trần không có chuyện luyện kiếm sáng.
Sau khi luyện kiếm sáng xong, ngoài những ngày nghỉ ngơi thì sẽ đến buổi đại giảng của môn phái, chỉ có đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền mới có thể tham dự.
Người giảng dạy thường là các đỉnh chủ hoặc trưởng lão, chủ yếu là các trưởng lão, đỉnh chủ mỗi tháng chỉ lên lớp một lần cũng đã là tốt rồi.
Vì vậy, giá trị của đệ tử thân truyền nằm ở chỗ này, sau khi trở thành đệ tử của các đỉnh chủ sẽ được tu sĩ Hóa Thần truyền dạy tận tình.
Không trách được tại sao trong lần thử thách hôm đó, ai cũng sợ sệt, lo lắng bị người khác đoạt mất cơ hội. Quay lại vấn đề chính, nội dung bài học của các đệ tử này chủ yếu là kiếm tu, kèm theo một số kiến thức cơ bản về đan, khí, và phù triện.
Nói chung học gì còn tùy thuộc vào thiên phú của trưởng lão giảng bài hôm đó.
Một năm 365 ngày, mỗi ngày đều khác nhau, ngày nào cũng là mở hộp quà ngẫu nhiên, chín đỉnh chủ là những giải thưởng ẩn, còn kí©h thí©ɧ hơn cả việc rút thăm trúng thưởng.
Nghĩ đến đây, Vân Ý Từ lại có chút mong chờ.
Khi bay theo Ninh Thính Lan rời khỏi không phận của đỉnh Vong Trần, Vân Ý Từ đã thấy từ xa có nhiều đạo lưu quang từ các hướng khác nhau hội tụ về một điểm.
Ninh Thính Lan nói: “Đó là các sư huynh sư tỷ của các đỉnh khác đang đi học.”
Khi Vân Ý Từ có thể nhìn rõ tướng mạo của các đồng môn, thì tòa cung điện bạc tráng lệ cũng hiện ra trước mắt cô. Các tu sĩ qua lại đều có dáng vẻ thanh tao và tinh thần phấn chấn.
Những tu sĩ qua lại, ai nấy đều có dáng vẻ phong thần tuấn lãng, ý chí phấn chấn.
Ninh Thính Lan dẫn Vân Ý Từ vào trong, nói: “Bàn ghế trong điện giảng không cố định, có thể tùy ý chọn chỗ ngồi.”
Mặc dù nói là tùy ý chọn chỗ ngồi, Vân Ý Từ vẫn quyết định quan sát xem Ninh Thính Lan ngồi đâu.
Thông thường, các đệ tử đến học đều sẽ ngồi cùng với những đồng môn sư huynh sư tỷ mà họ quen biết.
Ninh Thính Lan từ trước đã quen với việc tự mình độc hành, ngoài việc so tài thì không kết giao bạn bè, thường xuyên ngồi đâu cũng được, chẳng có chỗ cố định.
Hiện tại, dẫn theo Vân Ý Từ, y bắt đầu có ý định tìm một chỗ ngồi cố định hơn, định chọn một vị trí tốt để sớm đến chiếm chỗ.
Khi Ninh Thính Lan đang quan sát, Vân Ý Từ nghe thấy tiếng của Tạ Thời Khanh: “Vân tỷ, bên này này!! Mau lại đây!!”
Vân Ý Từ nhìn về phía phát ra tiếng gọi, thấy Tạ Thời Khanh và Tạ Thiên Quyết đang ngồi ở một bàn.
Tạ Thiên Quyết dựa một tay lên cằm, tay kia đang chán nản nghịch nghịch cái bình xúc xắc trên bàn.
Còn Tạ Thời Khanh thì đứng dậy nửa người, ra sức vẫy tay chỉ chỗ trống bên cạnh bọn họ.
Vân Ý Từ hơi động lòng, nàng nhìn về phía Ninh Thính Lan. Ninh Thính Lan gật đầu nói: “Được.”
Lúc này, các đệ tử đến học ngày càng đông, hai người nhanh chóng đi đến bàn của hai huynh đệ Tạ Thời Khanh để chiếm chỗ.
Sau khi giới thiệu nhau, Vân Ý Từ ngồi cạnh Tạ Thời Khanh, lấy ra viên ngọc giản đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt con thỏ nhỏ không nói tiếng nào trên vai xuống dưới bàn.
Vì nàng lo lắng con thỏ trên bàn sẽ quá nổi bật.
Mộ Vân Gian từ khi ngồi cùng Ninh Thính Lan đã cảm thấy tức giận, hành động của nàng càng làm hắn thêm giận dữ.
Hắn chẳng thể chịu được việc người khác không chú ý đến hắn? Hắn bị nhét dưới bàn.
Con thỏ nhỏ cố gắng bò lên đầu nàng qua cánh tay của nàng, lại bị Vân Ý Từ kéo xuống.
Tạ Thời Khanh thấy thú vị, nói: “Đây là con thỏ nhỏ sư phụ tặng cho ngươi à? Nhìn thật dễ thương.”
Nói rồi, y từ trong túi đồ lấy ra một quả linh quả định đùa nghịch con thỏ.
Hành động nguy hiểm của Tạ Thời Khanh làm Vân Ý Từ cảm thấy không thoải mái, nàng nhận lấy quả linh quả từ tay Tạ Thời Khanh, nói: “Cảm ơn.” Vân Ý Từ vỗ về con thỏ nhỏ đang không ngừng giãy giụa trong tay nàng: “Ngươi muốn theo ta, ta cũng đồng ý rồi. Nếu không nghe lời, lần sau ngươi muốn làm gì thì ta cũng không nghe đâu.”
“Chúng ta đều lùi một bước nhé, ngươi ngoan ngoãn ở lại trên bàn, đừng chạy lung tung.”
Nàng trước đây lo lắng con thỏ trên bàn sẽ gây sự chú ý quá mức, không ngờ Mộ Vân Gian lại hoàn toàn không hợp tác.
Sau vài ngày tiếp xúc, nàng cũng hiểu rõ tính cách của hắn.
Vân Ý Từ nhận thấy con thỏ nhỏ trong tay đã dần yên tĩnh, nàng mới đặt hắn lên bàn.
Con thỏ nhỏ nhắn dễ thương ngồi trên bàn, bốn chân nhỏ xíu cuộn tròn dưới thân, mềm mại trắng nõn như một cái bánh bao nhỏ, khiến các nữ tu bên cạnh không ngừng nhìn về phía nàng.
Tạ Thời Khanh thấy ngứa tay, hỏi Vân Ý Từ: “Ta có thể sờ nó không?”
Vân Ý Từ khéo léo từ chối: “Nó hơi hung dữ, tốt nhất là không nên sờ.”
Tạ Thiên Quyết, người đang nghịch cái bình xúc xắc trên bàn, liếc nhìn con thỏ trên bàn, nói: “Vừa nãy nghe ngươi nói chuyện với nó, có vẻ như nó đã có linh trí.”
“Nếu không thể làm cho nó hoàn toàn phục tùng, thì nên bỏ sớm, không thì yêu thú cắn chủ sẽ không đáng đâu.”