Chương 44
Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho Lâm Duyệt Minh hoảng sợ, tiểu huynh đệ đang ngẩng cao đầu nhất thời xìu xuống.
“Mau xuống đi.” Lâm Duyệt Minh vừa nói vừa vươn cánh tay, định
đẩy người ra.
Đang lúc cao hứng, làm sao mà Lý Tường Vũ có thể ngừng lại. Ép sát thân thể, ngực dán ngực, đem Lâm Duyệt Minh gắt gao đặt ở dưới thân.
“Đừng động đậy.” Lý Tường Vũ thấp giọng nói, hạ thân vẫn ra sức va chạm, sau đó vội vàng thẳng người lên. Mỗi một động tác, hầu như rút toàn bộ lửa nóng ra, sau đó lại hung hăng thúc vào, sự ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ làm cho Lâm Duyệt Minh lần thứ hai có cảm giác.
Tiếng đập cửa vẫn đang dồn dập, Lâm Duyệt Minh nhìn Lý Tường Vũ, biểu tình thay đổi, dường như là chờ đợi, rồi lại giống như đang cố gắng kiềm chế.
Ánh mắt mê muội, ướŧ áŧ, giống như những gợn nước mùa xuân.
“Đừng vậy mà, bên ngoài có người. . .”
Lý Tường Vũ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục vận động.
Tiếng gọi lần thứ hai ầm ĩ vang lên.
“Bác sĩ Lâm, rốt cuộc cậu có ở trong nhà hay không?”
Lâm Duyệt Minh hơi sốt ruột, đôi môi đỏ mọng run rẩy, “Đừng mà, dừng lại đi, sẽ bị người ta phát hiện. . .”
“Cho dù là thị trưởng tới tôi cũng sẽ không dừng lại.” Lý Tường Vũ xoay người cậu lại, hai tay nâng mông lên, chỉ một động tác đã đi hết vào, “Em cứ hưởng thụ là được, đừng cử động nhiều như vậy, người ta gọi một hồi không ai lên tiếng tự nhiên sẽ đi thôi.”
Lâm Duyệt Minh dúi đầu vào lưng ghế sô pha, mím chặt môi, không hề phát ra âm thanh, vểnh tai nghe động tĩnh bốn phía.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm vào nhau. Âm thanh làm cho cậu xấu hổ không thôi, sợ người bên ngoài nghe được, nhúc nhích cái mông, trườn về phía trước, ngay lập tức lại bị kéo trở về.
“Chuyên tâm nào.” Thời khắc tình cảm mãnh liệt, hắn không cho phép cậu phân tâm, Lý Tường Vũ nhíu mày, cố sức thúc vào như muốn đυ.ng tới nơi sâu nhất trong trực tràng.
Lâm Duyệt Minh đau đớn kêu ra tiếng, một cảm giác tê dại mãnh liệt từ đốt cuối xương sống lan ra toàn thân. Đầu óc hỗn loạn, trút bỏ tất cả tạp niệm, thầm muốn mãnh liệt hơn.
Thấy cậu không hề từ chối, Lý Tường Vũ thoả mãn nở nụ cười, gia tăng tốc độ và lực va chạm.
Âm thanh càng lúc càng lớn, tần suất cũng rất nhanh.
Thở hổn hển khi cực khoái áo tới, Lý Tường Vũ nắm chặt thắt lưng Lâm Duyệt Minh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong trực tràng.
Lâm Duyệt Minh cảm giác được một luồng khí nóng phụt ra trong cơ thể, phân thân vẫn còn bên trong run run, ma sát tràng bích, sống lưng tê rần, cao giọng rêи ɾỉ phóng xuất ra dịch thể màu trắng.
Ngoài cửa giọng nói lại một lần nữa vang lên.
Lúc này hình như không phải của một người.
Đối thoại của mấy người kia truyền vào tai Lâm Duyệt Minh, không sót một từ nào.
“Bác Lưu, bác lại tới tìm bác sĩ Lâm nữa hả?”
“Đúng vậy, nhưng kêu nửa ngày rồi mà không có ai lên tiếng a.”
“Hẳn là anh ấy không có trong phòng khám.”
“Không đâu, tôi thấy sau khi cậu ấy vào trong đó thì chưa có đi ra mà.”
“Nãy giờ bác cũng đâu có đứng mãi ở đây, sao có thế chứng minh anh ấy chưa đi ra ngoài?”
“Ừ, cũng có thể là vậy.”
“Bác tìm anh ấy làm gì?”
“Tôi nhức mình nhức mẩy, muốn cậu ấy khám xem thế nào.”
“Giời ơi, hôm nay trời lạnh, tối qua lại có mưa, bác lớn tuổi nên bệnh phong thấp lại tái phát thôi! Việc nhỏ ấy mà, làm phiền người ta làm gì? Về nhà đắp khăn nóng là ổn rồi.”
“Ah, vậy cũng được.”
“Mau về nhà đi, còn đứng ở đây làm gì nữa?”
“Hình như tôi vừa nghe trong phòng khám có âm thanh.”
“Bác nghe lầm thôi, cửa khóa rồi, bên trong có người nào đâu chứ?”
“Thật mà, ba ba ba, không biết là là thanh âm gì, nghe rất lạ.”
“Cái gì mà ba ba ba, bác cũng hơn tám mươi, xuất hiện tình trạng huyễn thính rồi! Mau về nhà đi, đừng quên quấn khăn nóng vào khớp chân nhé!”
“Được được, tôi đi trước đây.”
“Vâng, Bác Lưu đi cẩn thận đấy.”
. . .
Thanh âm dần xa, trong phòng khôi phục sự yên lặng.
Lâm Duyệt Minh hé mắt nhìn Lý Tường Vũ, “Ba ba ba! Anh không biết làm khẽ một chút à? !”
Lý Tường Vũ cười hì hì sáp lại, “Sợ cái gì, ông ấy cũng đâu có nghe rõ ràng chứ.”
Lâm Duyệt Minh vươn một tay đẩy hắn ra, “Anh chẳng phải đã nói không bắn vào trong hay sao?”
Lý Tường Vũ lấy khăn tay trên bàn, giúp cậu lau chùi hạ thân, “Không sao đâu, chỉ một lần mà thôi, sẽ không dính bầu đâu.”
“Lau khô cho em.” Lâm Duyệt Minh ghé vào lưng ghế sô pha, nhếch cái mông lên để hắn lau chùi, miệng thì oán giận, “Nếu lần này mà mang thai nữa, vậy thì anh tự sinh đi!”
“Tôi sinh, tôi sinh là được chứ gì.” Lý Tường Vũ cúi đầu khom lưng, cẩn cẩn dực dực lau chùi hạ thân cho vợ, xoa tới xoa lui hạ thân lại rục rịch, vừa nãy hắn chưa mặc quần, tiểu huynh đệ mới phát tiết lại cao cao ngẩng đầu. Nâng mông Lâm Duyệt Minh lên, cắm thẳng vào.
Lâm Duyệt Minh bị xâm nhập bất ngờ, sửng sốt một lát, hổn hển la lên: “Anh điên rồi! Sẽ mang thai nữa đấy! !”
Lý Tường Vũ đích thực điên rồi, vừa thúc vào, vừa nói càn rở, “Không sao đâu, có thai thì tôi sinh.”
Lâm Duyệt Minh thật muốn đánh chết hắn, “Anh sinh như thế nào? Đồ điên!”
“Thì cứ vậy mà sinh thôi.”
Lâm Duyệt Minh ra sức giãy dụa, “Làm sao sinh? ! Buông ra, có nghe hay không?”
Lý Tường Vũ không thèm nhắc lại, lấy tay đè mông Lâm Duyệt Minh lại, không cho cậu giãy dụa, ra sức vận động pít-tông. . .
Sau đó, Lý Tường Vũ thần thanh khí sảng bị Lâm Duyệt Minh đuổi ra khỏi phòng khám.
Tới tối, Lâm Duyệt Minh lại đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Duyệt Minh thực sự tức giận, cậu không muốn làm một cái máy đẻ.
Vừa sinh xong một đứa lại có thai đứa kế tiếp, nghĩ mà thấy sợ.
Lý Tường Vũ tự biết mình đuối lý, phải bỏ ra rất nhiều mánh khóe mới có thể dỗ cho cậu hết giận.
Thời gian trôi thật nhanh, nhoáng cái đã qua hai tháng rồi.
Hôm nay Lâm Duyệt Minh vẫn còn trong giấc mộng thì bị âm thanh ồn ào đánh thức.
Mở mắt ra liền thấy Lý Tuyết Linh và Lý Tường Duệ đang đứng trước giường.
Một người mặc Tây trang, người kia mặc lễ phục màu trắng bạc, có vẻ như là trang phục tham gia hoạt động long trọng.
Lâm Duyệt Minh sững sờ nhìn hai người, hỏi : “Hai người ăn mặc trịnh trọng như thế là sao? Có việc gì à?”
Lý Tường Duệ cười ra vẻ thần bí, đưa tới trước mặt cậu một bộ âu phục.
“Chị dâu mau đứng lên đi, thay đồ rồi đi theo bọn em.”
“Đi đâu?” Lâm Duyệt Minh nhìn bộ tây trang màu trắng trước mắt, có chút khó hiểu.
“Tới rồi anh sẽ biết.” Lý Tường Duệ cười hì hì kéo cậu từ trên giường dậy, “Bộ âu phục này là thiết kế riêng cho anh đấy, bọn em chờ anh ở bên ngoài, mặc xong rồi ra ngay nhé.”
Nói xong, không đợi cậu đáp lời, hai người đã đi ra ngoài.
Lâm Duyệt Minh rửa mặt xong, mặc y phục đi vào phòng khách, hai người nhìn thấy cậu mắt liền sáng ngời.
Lý Tuyết Linh tấm tắc cảm thán, “Anh Lâm, đẹp trai quá nha! Bộ đồ này thật vừa người, cũng rất hợp với anh.”
Lâm Duyệt Minh cười nhẹ, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng càng thêm nghi hoặc, “Người trong nhà đâu hết rồi? Sao chẳng thấy ai hết vậy?”
“Đại khái là đi rồi.” Lý Tường Duệ hối cậu đi ra ngoài, “Sắp trễ rồi, chị dâu đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi theo tụi em nào.”
Mặc dù nghi hoặc, Lâm Duyệt Minh cũng đi theo bọn họ ra cổng.
Đi tới sân bay, mãi cho đến lúc ngồi trên máy bay, Lâm Duyệt Minh vẫn còn mơ mơ màng màng, hỏi nguyên nhân hai người không chịu nói.
Máy bay cất cánh, Lâm Duyệt Minh nhìn âu phục trắng tinh trên người, lại ngó vé máy bay trong tay đích, tựa hồ cũng đoán ra điều gì đó.
Nhìn mây bay ngoài cửa sổ, Lâm Duyệt Minh nở nụ cười.
Cảm giác hạnh phúc, tận sâu nơi đáy lòng dâng tràn khắp cơ thể.
Bên ngoài sân bay đậu một chiếc Limousine dài ngoằng, tài xế thấy bọn họ đi ra, mở cửa xe, cung kính đứng sang một bên.
Sau khi ngồi vào, Lâm Duyệt Minh tinh tế thưởng thức phong cảnh của nơi được mệnh danh là “Quốc gia cối xay gió”, mùa xuân ở đây đẹp nhất thế giới.
Đập vào mắt cậu là một biển hoa, cách một khoảng, cậu lại nhìn thấy một cối xay gió cổ kính mà trang nhã, biển hoa Uất kim hương rực rỡ kèm với cối xay gió từ từ chuyển động, tất cả khiến cậu tưởng như mình đang sống trong thế giới thần thoại.
Xe dừng trước cửa giáo đường.
Lý Tường Vũ mặc bộ lễ phục cách tân màu đen, cổ và tay áo viền trắng, thoạt nhìn có chút mới mẻ, ánh nắng vàng chiếu vào, làm cho đường nét trên gương mặt tăng thêm vẻ đẹp trai.
Lý Tường Vũ cầm trong tay bó hoa tươi, trong mắt ánh lên ý cười vui sướиɠ.
Lâm Duyệt Minh chậm rãi đi đến gần, mang theo tình cảm chân thành.
Khi đến gần, hai người siết chặt tay nhau.
. : .
v ĩ
t h a n h
Lâm mỹ nhân lại tức giận.
Hỏi nguyên nhân, mọi người đều cười toe toét.
Trong nhà lại sắp tăng thêm thành viên mới!
Cả nhà vui vẻ, chỉ riêng Lâm mỹ nhân ảo não.
Vào thời khắc thiêng liêng nhất, linh mục vừa đọc xong lời thề, hỏi có nguyện ý hay không, cậu lại mất mặt ói ngay lúc đó.
Ngày hôm trước ăn rất nhiều thứ, mờ mịt ngồi vào xe, dạ dày khó chịu muốn chết, cậu nôn ra mật xanh mật vàng.
Cảm giác lãng mạn không còn sót lại chút gì, sau đó hôn lễ diễn ra như thế nào, cậu chẳng còn chút ấn tượng, chỉ nhớ cảm giác lúc đó vô cùng xấu hổ, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ.
Sau hôn lễ, tiếp tục đến tuần trăng mật, cậu cũng đâu được hưởng thụ chút nào, lại phát giác mình đã có thai, mỗi ngày cả người vô lực, ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ, hoàn toàn chẳng có tư vị của tuần trăng mật gì cả.
Tất cả là tại tên Lý Tường Vũ.
Ngày đó rõ ràng nói đừng bắn vào bên trong, thế nhưng hắn lại càng muốn làm vậy, một lần vẫn chưa hài lòng, còn làm thêm lần thứ hai, Lâm Duyệt Minh hận không thể bằm thây hắn thành muôn vạn mảnh!
Để chuộc tội, Lý Tường Vũ mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc vợ mình, lần thứ hai hóa thân thành người hầu, làm trâu làm ngựa cũng không tiếc.
Hoài thai trong bao lâu, thì hắn khổ bấy lâu, gần đến ngày dự sinh, hắn đi kiểm tra trọng lượng, quả nhiên gầy hơn hai mươi cân.
Mà vợ hắn lại béo lên năm mươi cân, trở thành một đại phì lũ.
Trải qua hơn chín tháng, Lâm Duyệt Minh thuận lợi sinh hạ đứa con thứ ba.
Lần này là một công chúa nhỏ, rất giống Lâm Duyệt Minh, mắt phượng, môi hơi mỏng, tương lai khẳng định sẽ là một đại mỹ nhân.
Sau khi có công chúa nhỏ, Lâm Duyệt Minh vô cùng bình lặng.
Cuộc sống của vợ chồng son mỗi ngày trôi qua êm đềm, gia đình hạnh phúc, bọn nhỏ hiểu chuyện nghe lời, nhàn rỗi không có việc thì làm một trận mây mưa. Tình yêu, vĩnh viễn không hạ nhiệt.
Lâm Duyệt Minh đương nhiên sẽ không quên nhắc Lý Tường Vũ đội mũ cho tiểu đệ đệ của mình.
Lần này sau khi sinh con, Lâm Duyệt Minh không vội giảm béo, thuận theo tự nhiên, vừa làm việc ở phòng khám, vừa chăm sóc con, từ từ rồi cũng gầy đi.
Lâm Duyệt Minh đột nhiên mất tích một năm, lần thứ hai xuất hiện trong tiểu khu, mọi người đối với cậu rất nhiệt tình, phòng khám rất đông khách, công việc của cậu trở nên bận rộn hẳn lên.
Lý Tường Vũ lại một lần nữa cảm thấy mất mát, tới phòng khám làm quản lý, cam tâm tình nguyện phục vụ vợ mình.
Vợ chồng son mỗi ngày như hình với bóng, vô cùng ngọt ngào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã sang năm mới.
Lâm Tô dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu đại học, tuy rằng chỉ là một trường tầm tầm, nhưng cậu cũng rất hài lòng.
Trường của cậu chung một thành phố với trường Lý Bác Học, một người ở phía nam, người kia phía bắc, cứ mỗi cuối tuần Lý Bác Học lại đón xe tới trường thăm cậu.
Điều quan trọng là, sau khi vào đại học không lâu hai người chính thức xác lập quan hệ, tình cảm rất ngọt ngào.
Lâm Tô mười tám tuổi, cậu trở nên rất hiểu chuyện, bất quá có đôi khi vẫn mơ mơ màng màng, ra ngài mua đồ thì để quên, thường không tìm được phòng học, có một lần còn nhớ lầm số phòng ngủ của mình.
Lâm Duyệt Minh sợ cậu không tự chăm sóc được chính mình, khai giảng chưa bao lâu, liền tay xách tay mang đi tới trường của cậu.
Sau khi Lâm Tô học xong trở lại phòng ngủ, nhìn người nằm trên giường, thở dài.
“Ba, mau trở về đi thôi, con có thể tự chăm sóc mình mà.”
Lâm Duyệt Minh xoay người, tiếp tục ngủ.
“Ba, nếu còn không chịu về, chú Lý sẽ lo lắng đấy, để con gọi điện thoại cho chú ấy tới đón ba nhé?”
Lâm Duyệt Minh từ trên giường bật dậy, “Bé Thỏ, con nỡ đuổi ba đi sao? Con không cần ba ba nữa à?”
Lâm Tô liên tục xua tay, “Không phải mà! Ba đã mang thai mấy tháng rồi, không bao lâu bụng sẽ lộ rõ, mau về nhà dưỡng thai đi.”
“Ba không về!” Lâm Duyệt Minh đột nhiên mất bình tĩnh, “Hiện tại ba đã ba mươi bảy tuổi, cái tên ma quỷ kia còn hại ba mang thai, giờ ba là sản phụ cao tuổi a! !”
“Phải gọi là sản phu cao tuổi chứ!” Lâm Tô cực kỳ bất đắc dĩ, “Bởi vậy. . . Ba lại càng phải về a!”
Lâm Duyệt Minh nằm lăn ra giường, chơi xấu, “Ba mặc kệ, ba sẽ ở lì chỗ này, cứ để cho hắn sốt ruột, thuận tiện còn có thể chăm sóc con.”
Rốt cuộc là ai chăm sóc ai a?
Lâm Tô nghĩ mà buồn cười, cảm thấy đồng cảm với Lý Tường Vũ.
Ai kêu hắn yêu chiều vợ làm chi, khiến cho ba ba càng ngày càng yếu ớt.
Ngày hôm sau, ở phòng khách Lý gia.
Lý lão thái chỉ thẳng vào mũi Lý Tường Vũ, lớn giọng quát : “Cái tên vô dụng, vợ mình cũng quản không được, hiện tại nó mang theo cháu của tao chạy mất! ! Nếu như đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện, tao sẽ không để yên cho mày đâu! !”
Lý Tường Vũ mặt thì ra vẻ bình tĩnh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Đã hai ngày rồi, Lâm Duyệt Minh vẫn chưa trở về, kêu người đi tìm đến bây giờ còn không có tin tức, một người đàn ông đang mang bầu có thể chạy đi đâu được chứ?
Đột nhiên di động đổ chuông, Lý Tường Vũ nhấn nút nghe, thanh âm Lâm Tô vang lên.
“Chú Lý nhanh đến trường đón ba ba về đi, trên mặt ba nổi đầy nốt đỏ, cả người còn có rất nhiều mụn nước, thật là đáng sợ!”
Lý Tường Vũ đang định trả lời, thì nghe tiếng Lâm Duyệt Minh truyền đến.
“Bé Thỏ, con là kẻ phản bội! Ba ba không bao giờ. . . Yêu con nữa!”
Đến đây điện thoại bị cắt.
Lý Tường Vũ nhìn điện thoại di động với biểu cảm vui vẻ.
Được à nha, trốn tới trường của con, khó trách mình tìm không được!
Lần này nhìn xem em chạy đâu cho thoát!
Trên mặt nổi mụn nước hả?
Đáng đời!
— chính văn hoàn —