Chương 39
Giờ thể dục, thầy giáo nói với mọi người : “Ngày hôm nay kiểm tra đứng lên ngồi xuống, một phút đồng hồ làm được ba mươi cái xem như đạt yêu cầu, ai làm ít nhất sau giờ học ra sân thể dục chạy mười vòng.”
Các bạn học nam cùng nở nụ cười, phía nữ thì la lối rằng không công bằng.
Viên Viên nhìn các bạn học nữ, vẻ mặt xem thường : “Không nên xem trọng người khác rồi tự diệt đi chí khí uy phong của mình, nữ sinh chúng ta lẽ nào đấu không lại mấy kẻ ngu si kia? ╮(╯_╰)╭”
Cuộc thi bắt đầu.
Nữ sinh kiểm tra trước, đại đa số đều đạt yêu cầu.
Viên Viên xuất ra hết khí lực mới làm được mười bốn cái.
Tất cả nữ sinh đều thở dài một hơi : Xem ra đây là kẻ lót đường rồi.
Các bạn nữ nhìn Viên Viên, có vẻ rất thông cảm.
Viên Viên không hề gì chỉ nhún nhún vai : “Nam sinh còn chưa có kiểm tra mà, cứ chờ xem đi.”
Tố chất thân thể con trai đương nhiên mạnh hơn nữ sinh, tất cả đều kiểm tra vượt tiêu chuẩn.
Đến lượt Lâm Tô.
Lâm Tô dùng hết sức mới được tám cái.
Sau khi làm xong mặt mày đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.
Mấy bạn học nữ khoái chí cười.
(@﹏@)~ Lâm Tô bĩu môi, len lén liếc nhìn Lý Bác Học, vô cùng ủy khuất.
Lý Bác Học mím môi không nói lời nào, bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc, tiến vào chỗ.
Thời gian bắt đầu được tính, Lý Bác Học cắn chặt răng, liều mạng chỉ làm có sáu cái.
Cả lớp trợn tròn mắt.
Thầy giáo thể dục khóe miệng co quắp : Kiện tướng thể dục chỉ làm được có sáu cái là sao nè trời? !
Tiếng chuông tan học vang lên, Lý Bác Học cởϊ áσ khoác phủ lên đầu Lâm Tô, phóng khoáng vung tay lên, động tác đặc biệt tiêu sái : “Tớ đi chạy mười vòng đây.”
Lâm Tô ôm áo khoác đi theo : “Lý Bác Học, tớ đứng ở bên cạnh sân thể dục tiếp thêm sức mạnh cho cậu nhé! O(∩_∩)O~~ “
Lý Bác Học xoay người nhắm ngay mặt Lâm Tô hôn một cái : “Vợ của mình thật tốt! o(≧v≦)o~~ “
Cả lớp ớn lạnh : Hai đứa bây ít nhiều gì cũng phải chú ý đến cảm nhận của người xung quanh nhá! -_-|||
. : .
Lâm Duyệt Minh không biết Lý Tường Vũ sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện này.
Pháp luật, hay vũ lực?
Cậu cảm thấy cả hai đều không thích hợp.
Giữa lúc nghĩ hoài không ra, thì nhận được điện thoại của Nghê Cảnh Thần.
Tô Phóng chạy rồi.
Giờ này đang ở sân bay, trước khi đăng ký hắn gọi điện thoại đến bệnh viện từ chức.
Nghe được tin này, Lâm Duyệt Minh rất kinh ngạc cũng âm thầm bội phục năng lực làm việc của Lý Tường Vũ.
Một việc làm mình âu sầu mất mấy ngày, mà hắn lại dễ dàng giải quyết chỉ trong vài tiếng.
Về phần quá trình Lâm Duyệt Minh cũng không muốn biết, đi là được, cũng coi như chấm dứt.
Thời gian trôi cực nhanh, mùa thu ở N thị thật ngắn, mới đó mà đã lập đông rồi.
Trong nháy mắt ngày dự sinh chỉ còn không tới một tháng.
Bụng dưới của Lâm Duyệt Minh thỉnh thoảng lại đau quặn lên, cùng với đó, thắt lưng cũng mỏi nhừ.
Lý Tường Vũ lập tức dẫn cậu đến bệnh viện để kiểm tra.
Cục cưng phát triển rất tốt, các chỉ số cũng bình thường, chỉ có điều dây rốn cuốn quanh cổ của bé. Lâm Duyệt Minh rất hoảng loạn, cậu sợ dây rốn quấn quá chặt sẽ khiến thai nhi thiếu dưỡng khí.
Nghê Cảnh Thần nói cậu không cần lo lắng. Nghê Cảnh Thần còn cho biết, hiện tượng dây rốn cuốn cái cổ của đứa bé là bình thường, cũng hay xảy ra, chuyện này không có biện pháp sửa lại, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Nghê Cảnh Thần còn nói cũng có trường hợp cá biệt thai nhi có thể tự cử động ngược trở lại khiến dây rốn rời ra, đến khi lâm bồn kiểm tra trước là được.
Lúc này Lâm Duyệt Minh mới thoáng yên lòng.
Càng gần đến kỳ hạn sinh nở, tâm trạng Lâm Duyệt Minh càng trở nên khẩn trương. Giống như lần mang thai Lâm Tô vậy, trong lòng luôn luôn lo nghĩ và bất an mà không có lí do.
Lại nói sinh tự nhiên cục cưng khi đi qua được xương chậu đè ép có lợi cho sự phát triển của bộ não, Lâm Duyệt Minh cũng muốn sinh bình thường, nhưng Nghê Cảnh Thần kiến nghị cậu nên sinh mổ, vì thai nhi quá lớn, sinh mổ mới là sự lựa chọn tốt nhất, đến lúc đó cậu cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở.
Vốn cũng đã sớm quyết định, nhưng vì đứa bé Lâm Duyệt Minh lại thay đổi chủ ý, trước tiên cứ thử sinh bình thường, nếu không được mới tính tới chuyện sinh mổ.
Lâm Duyệt Minh còn nhớ rõ năm cậu mang thai Lâm Tô, tâm trạng rất tệ, tình hình kinh tế eo hẹp, dinh dưỡng và các phương diện khác không được tốt, cho nên cậu rất gầy, bụng cũng chẳng lớn. Cậu cứ tưởng rằng phải mang thai mười tháng mới sinh, nào ngờ chưa tới ba mươi bảy tuần thì bụng đã có phản ứng.
Khi sinh Lâm Tô cậu không đau nhiều lắm, chỉ khi đứa bé chui ra, mới hơi đau một chút. Lâm Tô lúc mới sinh nhỏ tí teo, đầu to hơn thân thể, làn da đỏ tươi non nớt, ướt nhẹp, mắt nhắm lại an tĩnh nằm trên tay cậu, hô hấp hơi yếu ớt, khiến người ta nhìn cảm thấy yêu thương. Lúc đó rất nghèo, tuy rằng không có cách nào để cân trọng lượng, nhưng cậu dám chắc đứa bé này tuyệt đối không được năm cân, tối đa là hơn bốn cân một chút xíu, so với bàn tay của mình không lớn hơn được bao nhiêu.
Nếu sinh Lâm Tô dễ như vậy, thì sinh đứa bé này chắc cũng sẽ không mất nhiều sức lực.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Duyệt Minh đều dành thời gian lên mạng một lát, vào diễn đàn dành cho những bà mẹ giao lưu học hỏi kinh nghiệm sinh em bé.
Có một bà mẹ nói, lúc cô mang thai thì cục cưng cũng bị cuống rốn quấn cổ, trước khi sinh một ngày cô đi dạo rất lâu, kết quả đứa bé tự quay ngược khiến cho cuống rốn rời ra.
Một bà mẹ khác lại nói, đi bộ nhiều sẽ dễ sinh hơn.
Lâm Duyệt Minh nghĩ các cô nói rất có lý, cho dù chân bị phù rất nặng, cậu vẫn kiên trì tản bộ trong hoa viên.
Lý Tường Vũ nhìn vừa thương lại đau lòng, ai nấy đều thấy được, Lâm Duyệt Minh rất quan tâm đến đứa bé này. Nếu có ai hỏi tại sao, Lý Tường Vũ dõng dạc tuyên bố, bởi vì Lâm Duyệt Minh yêu mình, cho nên đương nhiên cũng sẽ yêu thương con của hắn.
Nghe xong lời này, Lâm Duyệt Minh trợn trắng hai mắt, không lưu tình chút nào đả kích hắn, “Anh nói cái gì vậy? Yêu anh thì tự nhiên cũng sẽ yêu con của anh ấy hả? Hóa ra đứa bé này là của một mình anh sao? Vậy anh đợi kiếp sau đi nhá!”
Lý Tường Vũ chẳng những không bị đả kích, còn nhân cơ hội này bày tỏ tâm ý, ra sức lấy lòng vợ, “Nếu như có thể, tôi rất muốn đẻ thay em, để em không phải chịu đau đớn khổ sở.”
Lâm Duyệt Minh ngoài mặt rét run nổi cả da gà, mặc kệ hắn, kỳ thực trong lòng cảm thấy còn ngọt ngào hơn so với ăn mật ong.
Lại qua hơn mười ngày, cuối cùng cũng tới ngày dự sinh, thế nhưng Lâm Duyệt Minh thấy bụng chẳng có động tĩnh gì, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cậu sắp sinh cả.
Tình huống này cũng rất bình thường, Lâm Duyệt Minh không lo lắng mấy, nhưng Lý Tường Vũ thì lại khác, hắn nhất quyết phải đưa cậu dến bệnh viện để kiểm tra.
Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút, cũng không cự tuyệt, trước khi sinh làm kiểm tra có thể an tâm hơn.
Bên ngoài u ám, trên không trung hoa tuyết bay đầy trời, toàn bộ thành phố chìm trong rét lạnh.
Trước khi ra ngoài Lâm Duyệt Minh mặc tầng tầng lớp lớp áo trong áo ngoài, mũ, khẩu trang, rồi khăn quàng cổ, nom cậu kín mít, chỉ còn lại đôi mắt ló ra ngoài.
Trước khi hai người vào xe, Lâm Duyệt Minh thấy hìnhh ảnh của mình phản chiếu trên cửa kính, bật cười thành tiếng, “Nhìn em giống xác ướp ghê.”
Lý Tường Vũ sửa lại cho đúng : “Nói bậy, xác ướp là điềm xấu, em phải nói mình giống một Ninja, vậy mới oai chứ.”
Lâm Duyệt Minh bị hắn chọc cười, “Anh lúc nào cũng đùa giỡn được hết trơn á.”
“Tôi muốn em vui vẻ mà.” Lý Tường Vũ mở cửa xe, “Mau ngồi vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
“Vâng.” Lâm Duyệt Minh ngồi vào ghế phó lái, “Anh cũng vào mau đi.”
Bên trong xe mở điều hòa, vô cùng ấm áp, tuyết phủ đầy trên nóc xe, năm nay tuyết rơi hơi sớm.
Lâm Duyệt Minh nhìn hoa tuyết bay lả tả ngoài cửa kính, nhớ lại tối mồng một Tết năm ngoái, cậu và Lâm Tô ngồi trong Mcdonald’s, ngoài cửa sổ hoa tuyết cũng bay như vậy, cậu đã từng cho rằng mình sẽ vẫn mãi cô đơn. Thế nhưng sau đó lại phát hiện thụ thai, đến bây giờ đã vào đầu tháng mười hai, thời gian chỉ mới có mười tháng, cuộc sống của cậu biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lâm Duyệt Minh thầm cảm thán trong lòng, một năm trôi qua thật nhanh, năm ngoái mới vừa quen biết Lý Tường Vũ, hiện tại hắn đã trở thành người gần gũi nhất của mình.
“Đặt tên đứa nhỏ là Lý Nhạc nhé, em mong muốn bé luôn vui vẻ hạnh phúc, không có điều phiền não.” Lâm Duyệt Minh nói rồi cười cười.
Lý Tường Vũ cũng cười, “Em bảo tôi tầm thường, em đặt tên con như vậy cũng đâu kém gì.”
“Phải không?” Lâm Duyệt Minh cau mày suy nghĩ một chút rồi nói : “Em thấy cái tên Lý Nhạc này nghe rất êm tai mà, trai hay gái đều có thể dùng được.”
“Lý Nhạc, Lý Nhạc, đọc lên đúng là nghe rất thuận miệng.” Lý Tường Vũ sảng khoáiđáp ứng, “Được, đặt tên này vậy.”
Lúc này Lâm Duyệt Minh cảm giác được cục cưng trong bụng máy một cái, hưng phấn nói : “Cục cưng cũng rất thích cái tên này đó nha, bé vừa dùng hành động để hưởng ứng đấy.”
Lý Tường Vũ phấn khởi vì hành vi trẻ con của cậu, đưa tay sờ sờ lên bụng cậu rồi nói : “Nhạc Nhạc, đồng tình thì đồng tình, con cũng đừng làm cho mẹ đau nhá.”
Lâm Duyệt Minh xoay mình trợn trắng mắt, “Không đứng đắn chút nào.”
Đến bệnh viện, làm kiểm tra xong, chứng minh sự lo lắng của Lý Tường Vũ là dư thừa.
Hiện tại bọn họ chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng đón thời khắc cục cưng chào đời mà thôi.
Trên đường về nhà, ô tô đi ngang qua chợ bán hoa và chim thú cảnh, Lâm Duyệt Minh đột nhiên muốn xuống xe mua đồ. Trước đây Lâm Tô từng đề cập với cậu rằng bé muốn nuôi một con rùa nhỏ, nhưng vẫn chưa có cơ hội mua cho bé. Một tháng nữa sẽ tới sinh nhật Lâm Tô, hôm nay tiện đường đi ngang qua đây, vừa lúc mua một đôi rùa nhỏ tặng cho bé.
Chợ hoa và chim thú cảnh không có nơi đậu xe, Lâm Duyệt Minh xuống xe, chuẩn bị một mình đi dạo một hồi, chờ Lý Tường Vũ đậu xe rồi, hai người sẽ hợp lại.
Lâm Duyệt Minh mua xong đôi rùa, Lý Tường Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Gọi điện thoại mới biết được, vì là cuối năm cho nên chợ hoa và chim thú cảnh rất đông người, thế nên rất khó kiếm chỗ đậu xe, Lý Tường Vũ lái xe đã vài vòng mà vẫn chưa tìm được chỗ đậu.
Lâm Duyệt Minh vốn định quay về, nhưng Lý Tường Vũ lại nói cậu cứ ở chợ mua sắm, hắn đậu xe xong sẽ ngay lập tức tìm cậu.
Lâm Duyệt Minh vừa cúp điện thoại, thì một cửa hàng bán hoa hấp dẫn ánh mắt của cậu.
Chợ hoa và chim thú cảnh được chia ra làm hai, phía trước là cửa hàng, phía sau là khu dân cư, tất cả đều là nhà ba tầng đã khá cũ, cửa hàng bán hoa này mở ở phía trước một ngôi nhà thuộc khu dân cư, vị trí không tiện lợi còn chưa nói, bảng hiệu cũng chẳng có, nếu không nhìn kỹ chẳng ai phát hiện ra ở đây có một cửa hàng bán hoa.
Cửa hàng rất nhỏ, chỉ khoảng hơn mười thước vuông, vừa nhìn là biết đây là nhà ở được ngăn ra một khoảng nhỏ để buôn bán, trên mái hiên treo một khối gỗ nhìn như là bảng hiệu, trên đó viết — Nhà của trạch nam, bên trong cửa hàng không có trưng bày gì, toàn bộ hoa tươi được đặt ở cửa, chủ cửa hàng đang ngồi ở bên trong lên mạng.
Lâm Duyệt Minh cảm thấy thú vị, vừa đi vào thì phát hiện hoa ở đây rất tươi, nhiều chủng loại, số lượng ít, mỗi một đóa hoa hay cành lá đều được chủ cửa hàng tỉ mỉ cắt tỉa, làm cho người ta nhìn thấy thì ngay lập tức muốn mua.
Chủ cửa hàng nhìn thấy khách vào, mỉm cười đi tới bên cạnh Lâm Duyệt Minh, chỉ đứng nhìn cậu chọn lựa, không nói lời nào.
Lâm Duyệt Minh cầm một cành lys lên hỏi giá.
Chủ cửa hàng móc từ túi áo ra tấm giấy bìa cứng, hí hoáy viết rồi đưa đến trước mắt Lâm Duyệt Minh, trên đó viết : Hoa Lys mười lăm nguyên một cành.
Chủ cửa hàng lại đưa ra một tờ giấy nữa, mặt trên viết : Có mua không?
Lâm Duyệt Minh nói rõ : “Mua sáu bông, thêm cây cỏ, hay hồng môn cũng được, cậu giúp tôi phối hợp nhé.”
Chủ cửa hàng gật đầu, mỉm cười chọn hoa.
Lâm Duyệt Minh tinh tế đánh giá chủ cửa hàng, ra mòi còn chưa đến mười tám tuổi, mi thanh mục tú, là một cậu bé xinh đẹp. Trên mặt lộ ra vẻ xán lạn tươi cười, tưạ như ánh dương quang, chỉ tiếc là cậu ta không nói được.
Cũng không lâu lắm, chủ cửa hàng đã bó xong hoa đưa tới trước mặt Lâm Duyệt Minh, nhìn cậu bằng vẻ mặt chờ mong, sau đó hé miệng, làm khẩu hình : Anh vừa lòng không?
“Đẹp quá, tôi rất thích.” Lâm Duyệt Minh nghĩ đứa bé này làm cho người ta thấy thích, hợp với những lời nói dịu dàng, lại hỏi : “Bao nhiêu tiền thế?”
Cậu nhóc khoa tay múa chân : Chín mươi .
Lâm Duyệt Minh cảm thấy lạ, sáu cành Lys cũng đã chín mươi đồng rồi, chẳng lẽ những thứ khác không lấy tiền sao?
Cậu bé đại khái đoán được suy nghĩ của cậu, làm khẩu hình : Tặng cho anh.
Rồi chỉ chỉ vào bụng cậu.
“Cảm ơn cậu.” Lâm Duyệt Minh nở nụ cười, cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Duyệt Minh đang định trả tiền, một người tuổi còn trẻ đẹp trai đột nhiên xông vào, vọt thẳng tới bên cạnh cậu bé, nhíu mày trừng mắt, có vẻ rất tức giận.
“Đinh Đinh, cậu vẫn còn muốn chiến tranh lạnh với tớ sao?”
Cậu bé thản nhiên nhìn hắn, chỉ vào thông báo trên cửa, rồi xoay người đi vào cửa hàng, đóng cửa lại.
Tên nhóc vừa đọc được nội dung trên đó sắc mặt liền thay đổi, tay thì đập cửa và miệng hô to : “Đinh Đinh, mở cửa đi, tớ sai rồi! Tớ sẽ
không bao giờ. . . nổi giận bừa bãi nữa!”
Lâm Duyệt Minh đọc thông báo, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trên thông báo dán ảnh của nhóc đẹp trai, phía dưới viết một hàng chữ to màu đỏ tươi : Người này không được đi vào.
Tên nhóc nghe được tiếng cười, xoay người rống to hơn : “Có cái khỉ gì mà cười!”
Còn hỏi thêm : “Anh là ai a? Lén lút ở chỗ này muốn làm gì vậy?”
Thằng nhóc này thật là vô lễ! Lâm Duyệt Minh nhăn mặt, tức giận nói : “Tôi mua hoa.”
“Anh mua xong rồi thì nhanh biến đi chứ! Muốn chê cười tôi hả?”
Lâm Duyệt Minh không muốn tính toán với con nít, “Tôi chưa trả tiền.”
Tên nhóc xòe tay ra, “Đưa cho tôi là được.”
Lâm Duyệt Minh đưa cho hắn tờ một trăm nguyên, rồi nói : “Trả lại cho tôi mười nguyên.”
Tên nhóc nhìn bó hoa trong tay Lâm Duyệt Minh, ngạc nhiên nói : “Giá bó hoa này là một trăm nguyên, anh còn nói tôi trả lại mười nguyên là sao? ! Có lầm hay không a?”
Thái độ đối phương kiêu ngạo như thế, Lâm Duyệt Minh có hơi tức giận, “Chủ cửa hàng nói giá là chín mươi nguyên.”
“Quên đi, tính anh một trăm luôn, tôi không có tiền lẻ trả lại đâu.” Tên cầm tiền trên tay Lâm Duyệt Minh, xoay người tiếp tục gõ cửa, “Đinh Đinh, sao cậu ngu quá vậy, bó hoa một trăm nguyên lại tính cho người ta có chín mươi, cậu cứ bán kiểu này cửa hàng sớm muộn gì cũng đóng cửa cho mà xem.”
Cửa mở, chủ cửa hàng nghiêm mặt bê một chậu nước tạt vào tên nhóc, xong rồi liền đóng cửa lại.
Mùa đông giá lạnh bị người tạt một chậu nước lạnh, tư vị này tuyệt đối không dễ chịu. Tiểu tử bị xối ướt sũng, ôm thân thể run lập cập. Tâm tình Lâm Duyệt Minh sảng khoái vô cùng, hả hê nở nụ cười.
Cười xong lại cảm thấy không ổn, bụng dường như hơi đau, cơn đau quặn lên nơi bụng dưới càng ngày càng rõ ràng. Hình như hạ thể có nước chảy ra, sau đó bụng lập tức bắt đầu đau đớn dữ dội.
Lâm Duyệt Minh có dự cảm, đứa bé sắp ra đến nơi rồi.
Bó hoa trong tay rơi trên mặt đất, Lâm Duyệt Minh ôm bụng nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Tên nhóc thấy cậu không thích hợp, cúi xuống hỏi : “Anh làm sao vậy?”
Bụng đau giống như bị rút gân, đến nói cũng trở nên rất khó khăn, Lâm Duyệt Minh hít vào một hơi, giọng đứt quãng nói : “Tôi, hình như tôi sắp sinh rồi. . .”
“Không thể nào? !” Tên nhóc trừng to mắt, đỡ Lâm Duyệt Minh lên, lo lắng dò hỏi : “Sinh ngay bây giờ sao? Trời ạ, tôi không biết đỡ đẻ đâu đấy! Giờ tôi đưa anh đến bệnh viện còn kịp không?”
Xong quay đầu la to : “Đinh Đinh mau ra đây, người này sắp sinh em bé rồi nè!”
Nghe được tiếng la, cậu bé hoang mang bối rối chạy ra, quay qua tên nhóc nói chuyện bằng thủ ngữ.
“Được, chúng ta lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Tên nhóc đang định ôm cậu lên, Lâm Duyệt Minh lại nói : “Phiền hai người gọi điện thoại cho chồng tôi, di động trong túi của tôi.”
“Được.” Tên nhóc móc điện thoại ra, “Chồng anh gọi là gì? Đọc số đi?”
“Lý Tường Vũ.” Lâm Duyệt Minh nói rõ : “Là số đầu tiên trong danh bạ đó.”
“Thấy rồi!” Tên nhóc nhanh chóng bấm điện thoại.
Lúc nhận được điện thoại, Lý Tường Vũ mới đậu được xe đang đi vào chợ hoa và chim thú cảnh.
Vừa nghe nói Lâm Duyệt Minh sắp sinh, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa hàng hoa.
Ôm lấy Lâm Duyệt Minh, để lại một câu cảm ơn, chạy lúp xúp về bãi đỗ xe.
Hai người đi rồi, cậu bé nhặt hoa trên mặt đất lên, nhìn về hướng hai người rời đi xuất thần thật lâu.
Tên nhóc ôm cậu bé vào trong ngực, nói : “Đinh Đinh, cậu có phát hiện ra người có thai hình như là đàn ông thì phải, giọng nói giống như đàn ông vậy.”
Cậu bé liếc hắn một cái.
“Cậu không tin hả? Cảm giác của tớ không sai đâu, khẳng định đó là một người đàn ông.”
Cậu bé mặc kệ hắn.
Tên nhóc lại nói : “Đinh Đinh, chừng nào thì cậu cũng sinh cho tớ một
cục cưng hả?”
Cậu bé trừng mắt liếc hắn, giãy ra khỏi vòng tay ôm, bước nhanh vào phòng trong.
Tên nhóc cười hì hì đi theo, khi đến trước cửa tiện tay gỡ tấm ảnh của mình xuống.
Lý Tường Vũ bế Lâm Duyệt Minh đặt vào băng sau, lấy nệm mềm lót cho cậu ngồi rồi mới nhanh chóng lái xe chạy về nhà.
Trên đường, hắn gọi điện thoại cho Nghê Cảnh Thần, rồi lại dặn Lý lão thái ở nhà chuẩn bị sẵn sàng, lúc lái xe thì cứ nhìn vào kính chiếu hậu quan sát tình trạng của Lâm Duyệt Minh, lo lắng và sốt ruột, tất cả đều hiện lên trên mặt.
Đau đớn dồn dập từng cơn, cứ cách vài phút, sẽ đau một lần, Lâm Duyệt Minh sợ Lý Tường Vũ lo lắng, có đau cũng không dám lộ ra, lẳng lặng nằm ở băng sau, áo trong bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, nơi đũng quần cũng ướt một mảng lớn.
Hai người chạy về đến nhà thì Nghê Cảnh Thần đã tới rồi, những người khác cũng đứng chờ ở cổng.
Lý Tường Vũ bế Lâm Duyệt Minh vào phòng sinh, lo lắng hỏi Nghê Cảnh Thần đứng bên cạnh, “Sẽ mổ lấy thai ngay bây giờ hả?”
“Ừm, trước tiên phải khử trùng.” Nghê Cảnh Thần sợ hắn nghe không hiểu, sửa lại : “Là chúng ta phải khử trùng, toàn bộ những người phụ giúp phải thay y phục giải phẫu.”
“Vâng, vâng.” Mọi người vội vã đáp ứng.
Sau khi mọi người thay y phục, khử trùng xong rồi, đeo khẩu trang mang bao tay, Nghê Cảnh Thần phân phó : “Một người kiểm tra huyết áp, một người nghe tim thai, tôi đi chuẩn bị thuốc tê, lát nữa trở lại sẽ khử trùng cho cậu ấy.”
“Chờ một chút.” Lâm Duyệt Minh đột nhiên kêu lên, “Tôi nghĩ thử sinh tự nhiên xem sao.”
Nghe xong lời này, mọi người đều kinh ngạc, chẳng phải đã quyết định sinh mổ hay sao?
Nghê Cảnh Thần nói : “Rất đau đấy, nhất là giai đoạn đầu, tôi sợ cậu chịu không nỗi đâu.”
“Thử xem sao cái đã.” Lâm Duyệt Minh cười nhạt, quay đầu nhìn Lý Tường Vũ, hỏi : “Anh thấy có được không?”
Lý Tường Vũ gở khẩu trang xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Được, tôi tôn trọng quyết định của em, dù thế nào tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em.”
“Vâng.” Có người yêu ở bên cạnh, Lâm Duyệt Minh tuyệt không thấy sợ gì cả. Trước đây cũng đã sinh em bé, cho nên cậu hiểu rõ, sinh con không có việc gì lớn, cắn răng chịu đau một chút rồi sẽ qua thôi.
Lý Tường Vũ đã đồng ý, Nghê Cảnh Thần cũng không có lý do để phản đối nữa, cởϊ qυầи Lâm Duyệt Minh ra, hạ thân đã chảy rất nhiều máu, ở phía dưới mông đọng một mảng nước ối, khử trùng, đo huyết áp, nghe tim thai, làm xong tất cả hắn nói, “Vỡ nước ối rồi, tử ©υиɠ cơ bản cũng đã nở gần hết, chỉ cần bụng đau dồn thì cậu phải dùng lực mà rặn đấy, biết chưa?”
Lâm Duyệt Minh gật đầu.
“Trước tiên tôi dạy cách thở, cậu làm theo tôi này.” Nghê Cảnh Thần hít sâu một hơi, sau đó dồn sức thở mạnh ra, giống như muốn tống tất cả không khí trong buồng phổi ra ngoài.
Lâm Duyệt Minh bắt chước làm theo, cảm giác tựa như thổi bong bóng, rất lao lực.
Nghê Cảnh Thần nói thêm : “Luyện tập thêm mấy lần nữa, một lát nữa sẽ tốt cho cậu.”
“Được.”
Lâm Duyệt Minh làm vài lần, trong lòng có cảm giác như là nước tới chân mới nhảy, giờ mới học thì không thể nắm vững kiểu hít thở này.
Đúng lúc này, bụng đột nhiên đau dội lên, Lâm Duyệt Minh cảm giác được hạ thể của mình chảy rất nhiều nước, không biết là máu hay nước ối, bụng căng như muốn nổ tung, thắt lưng cũng đau như bị chặt đứt, hậu môn nở lớn, cảm giác giống như muốn đi đại tiện vậy.
Nghê Cảnh Thần nhìn dáng vẻ có chút không khống chế được của cậu, thoải mái nói : “Cứ thả lỏng đi, khi nào đau thì điều chỉnh hô hấp.”
Lâm Duyệt Minh thử điều chỉnh hô hấp, nhưng lại không thể thả lỏng được. Bỗng nhiên mắc ói đến cực điểm, nhưng lại chỉ có thể nôn khan, ngay sau đó tựa như bị động kinh, hai tay không ngừng run lẩy bẩy.
Thấy một màn như vậy, toàn bộ những người có mặt trong này đều lo lắng hẳn lên, không ai giữ được bình tĩnh.
Nghê Cảnh Thần đo huyết áp, so với bình thường thì cao hơn rất nhiều, lại đo nhiệt độ, có hơi nóng, liền cho cậu đeo mặt nạ dưỡng khí, để cậu thở oxy.
Lý Tường Vũ lo lắng hỏi : “Có chuyện rồi phải không?”
Nghê Cảnh Thần chần chờ chốc lát, mới nói : “Tình huống của cậu ấy không quá ổn định, phải quan sát một chút nữa mới biết được.”
Lúc này Lý Tường Vũ cũng không biết nói gì, chẳng thể làm gì khác hơn là ngây ngốc Ừ một tiếng.