Chương 37
Lâm Tô gần đây đang say mê điên cuồng trò chơi đố vui, nhàn rỗi không có việc gì sẽ rủ Lý Bác Học cùng chơi với bé.
Lý Bác Học không quên lời thề, nhóc cũng đâu định lấy đao tự đâm chết mình, mấy ngày nay vẫn tìm cách tránh né Lâm Tô.
Sáng sớm tỉnh lại, Lý Bác Học mở mắt đang chuẩn bị rời giường, Lâm Tô đột nhiên tiến đến trước mặt nhóc, cười tủm tỉm nói : “Chúng ta chơi trò đố vui ha? O(∩_∩)O~”
Lý Bác Học nhắm mắt lại, vờ như ngủ mê nỉ non nói : “Chân gà ăn thật là ngon a. . .” Xoay mình vào trong, giả bộ ngủ tiếp.
Lúc ăn trưa, Lâm Tô lại đến bên cạnh nhóc, cười tủm tỉm nói : “Chúng ta chơi trò đố vui nhé? O(∩_∩)O~”
Lý Bác Học ném chiếc đũa xuống đất, rồi nói lầm thầm trong miệng : “Đũa của mình ở đâu rồi ta?” Rồi ngồi xổm xuống, chui vào gầm bàn để tìm chiếc đũa.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Tô sáp lại gần, cười tủm tỉm rủ rê : “Chúng ta lại chơi trò đố vui ha? O(∩_∩)O~ “
Lý Bác Học ngáp sái cả quai hàm, lẩm bẩm : “Sao hôm nay buồn ngủ dữ vầy nè. . .” Đưa tay tắt đèn, nằm xuống giường làm bộ ngáy ngủ.
Lâm Tô cho dù có khờ, cũng biết Lý Bác Học đang bơ mình.
Ủy khuất bĩu môi : Lý Bác Học là đồ trứng thối ~~o(>_