Chương 9: Sắp Chia Tay

Lão Ngưu ở bên ngoài kêu: “Cô gia, đại phu tới rồi.”

Tống Phục Linh vội đẩy Tống Phúc Sinh: “Ba, ba, mau tỉnh lại.”

Tiếc là Tống Phúc Sinh đang chạy vội ở trong không gian, cũng không tỉnh a.

Tống Phục Linh không còn biện pháp nào chỉ có thể mở ra khe cửa, lắc mình một cái, đi ra ngoài.

Không biết nên gọi Ngưu đại gia, Ngưu bá bá hay là Ngưu gia gia, dứt khoát gì cũng không kêu, nói: “Tứ Tráng ở hậu viện, ngươi lãnh đại phu qua đó đi,” nói xong, biểu tình thoạt nhìn có chút do dự.

Lão Ngưu ý bảo đại phu đi trước một bước, mới hỏi: “Tiểu tiểu thư, ngài có việc gì cần phân phó phải không?”

Tống Phục Linh vội vàng xua tay, không thói quen người khác gọi nàng như vậy: “Ta không có bạc cho đại phu xem bệnh, trên người của ngươi hẳn là có đi ..?”

"Ân?"

“Tối hôm qua có trộm vào nhà đánh cắp bạc, ta cùng nương trúng mê hương, sau đó cha ta trở về, gặp kẻ trộm ở cửa cũng không cướp về được.”

Lúc này, lão Ngưu nghe minh bạch.

Chả trách cái trán cô gia sưng lên một khối to như vậy.

Nhanh chóng nhìn quét Tống Phục Linh vài lần, lại ngẫm lại bộ dáng của Tiền Bội Anh, thoạt nhìn, hai mẹ con giống như không bị thương, chỉ có cô gia ăn đánh. A, vậy hắn liền an tâm rồi.

“Tiểu tiểu thư, ngài đừng lo, ta có bạc, cửa hàng cũng còn bạc.”

“Ngưu chưởng quầy.” Tống Phúc Sinh mở ra cửa phòng đi ra, đưa mắt ra hiệu ý bảo Tống Phục Linh tiếp tục vào nhà gom đồ vật đi, lại quay người đem cửa đóng lại mới tiếp đón lão Ngưu đi hậu viện, vẻ mặt có chuyện muốn nói.

Kỳ thật lão Ngưu cũng có tình huống muốn hội báo, vì không chậm trễ thời gian, giành nói:

“Cô gia, ta cảm thấy tình hình không quá thích hợp. Vừa rồi ta đi y quán tìm đại phu, liền nhìn đến có vài cái xe ngựa nhà phú hộ đi ra ngoài, hơn nữa, trong đó còn có thân thích nhà Huyện lão gia, ta thấy bọn họ mang theo không ít đồ vật, còn đi về phía ngoài thành.”

Tống Phúc Sinh gật đầu, trực tiếp dừng chân, đem tình huống nói ngắn gọn chút, mới vừa dặn dò Ngưu chưởng quầy vài câu, liền có thanh âm khóc lóc nỉ non của hài đồng truyền đến từ phía nhà bếp.



Xa xa truyền đến, tựa có thể rõ ràng cảm nhận được hài tử hoảng sợ, cùng với một tiếng tê tâm liệt phế kêu “Cô mẫu, chạy mau!”

Tiền Bội Anh không chạy, nhưng thật ra lão Ngưu chạy trước, hơn nữa, ở trước khi chạy còn đem bạc vụn trong lòng ngực giao cho Tống Phúc Sinh, đây là tiền bốc thuốc cho Tứ Tráng.

Lão Ngưu vừa chạy ra Tống trạch, nước mắt đã chảy đầy mặt mũi, trong lòng không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi của Tống Phúc Sinh:

Nam Diện nạn hạn hán, người chạy nạn hợp với mười vạn binh mã của Ngô Vương tấn công nơi này.

Lão gia đã chết, thiếu gia cũng chết, tùy tùng từ nhỏ của thiếu gia: Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng, vì che chở tiểu thiếu gia Tiền Mễ Thọ thuận lợi ra khỏi thành tìm kiếm Tứ Tráng đang trông giữ vườn trái cây ở trên núi, bị coi là kẻ trái lệnh lần lượt bị chém gϊếŧ.

Là lão gia ở trước khi tắt thở, tan hết gia tài, nhờ vả người vận lương cho Tề Vương, mới có thể đem Tiền Mễ Thọ bình an đưa ra ngoài.

Mà thành trì đã sớm bị phong tỏa từ hai ngày trước, thiếu nãi nãi nghe nói Tề Vương muốn bắt cô nương trẻ tuổi cùng với thiếu phụ khao thưởng cho những binh sĩ lấy được thủ cấp quân địch, cũng đã treo cổ tự sát ngay trong cái đêm thiếu gia bị bắn chết.

Lão Ngưu lau nước mắt trên mặt, cắn răng nuốt xuống cơn nghẹn ngào đang cuồn cuộn dâng lên, nhanh nhẹn mà bò lên trên xe con la, đuổi về hướng cửa hàng.

Hạ quyết tâm: Hiện tại hắn khóc cũng vô dụng, nếu lão gia ở phía dưới có mắng hắn không đi theo hầu hạ, hắn cũng phải cố gắng tồn tại, vì hai huyết mạch cuối cùng của Tiền gia, vì Tiền Bội Anh cùng Tiền Mễ Thọ, bảo vệ bọn họ, lúc này mới không phụ bạc ân tình của lão gia.

“Ngưu chưởng quầy, Ngưu chưởng quầy?”

Xe con la của Lão Ngưu vừa dừng lại, mở tiệm tạp hóa Bạch lão bản liền vội vội vàng vàng chạy tới, túm chặt cánh tay hắn vội la lên:

“Ngưu huynh, ngươi ở phủ thành có người, không biết có tin tức gì truyền đến hay không? Hiện tại trên đường đều truyền Ngô Vương tới tấn công chúng ta, còn có người nói là Nam Diện gặp hoạ, không phải đánh giặc. Thật không dám giấu giếm, trong nhà ta đã sớm rối loạn, đặc biệt là, vừa rồi lại có mấy chiếc xe ngựa của Vu gia ra khỏi thành, kia chính là nhà giàu số một số hai ở huyện chúng ta a.”

Lão Ngưu ném rớt tay Bạch lão bản, buộc xe con la, lại ôm cỏ đến cho con la, làm chúng nó ăn no, vừa vội này đó, vừa báo cho:

“Lão Bạch, thật không dám giấu giếm, mau dọn dẹp đồ vật đi, đánh nhau rồi, bốn cái nhi tử, ba cái con rể nhà ngươi, cái nào cũng không né được sung quân đâu. Mặt khác, xem ở mặt mũi ta báo sự thật cho ngươi, đừng truyền khắp nơi, đừng khiến cho quan phủ phải đóng cửa thành sớm, đến lúc đó ai trong chúng ta cũng không chạy được. Nếu là xảy ra chuyện đó ta không buông tha ngươi đâu.”

“A?” Bạch lão bản trừng to mắt, không nghĩ tới .. thật là kết quả xấu nhất, vỗ đùi nói: “Ai! Vậy ta liền trở về an bài.” Chạy vài bước lại dừng lại, trong mắt là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chắp tay: “Ngưu huynh, bảo trọng.”

Lão ngưu liền mí mắt cũng chưa nâng, quay đầu liền tiến vào cửa hàng thu thập đồ vật.



Nhìn hai hàng rượu chỉnh chỉnh tề tề trên quầy, hắn chỉ dọn hai vò rượu đặt trên xe con la, lại cong eo chạy chậm đi hậu viện, tìm được tráp đựng tiền liền đem bạc đổ ra toàn bộ cất vào trong lòng ngực.

Đơn giản dọn dẹp vài bộ quần áo, cuối cùng, khiêng lương thực hàng ngày của hắn cùng một ấm sành dầu ăn, một bao muối, khóa lại cửa hàng muốn đi.

Đúng lúc này, đại tôn tử nhà Bạch lão bản tới: “Ngưu gia gia, đây là ông nội của ta làm ta đưa cho ngài.” Mệt đến thở hồng hộc, chủ động đem đồ vật đặt lên trên xe, không nói thêm câu nào, đặt xong liền chạy.

Lão Ngưu một bên ném roi đánh xe, một bên lật xem đồ vật: Có tám túi nước, bốn cái ống trúc, hai cái áo tơi, năm cái dù bằng giấy dầu.

Trong lòng thở dài một tiếng, không uổng công hắn vi phạm mệnh lệnh của cô gia nói cho lão Bạch.

Không phải là do lễ vật rất quý trọng. Rốt cuộc, người muốn chạy trốn, cửa hàng cũng không cần, tặng hết lại có thể như thế nào.

Mà do, tại thời điểm mấu chốt như thế này, mỗi người đều hận không thể giành giật từng giây cầm theo đồ vật quan trọng chạy trốn ra bên ngoài, lão Bạch còn có thể sai tôn tử của hắn đưa đến một ít đồ vật trên đường chắc chắn cần dùng. Haizz .. có tâm.

Xe con la ngừng ở trước một cái tiểu viện, phụ nhân mở cửa nhìn đến lão Ngưu lược hiện giật mình, phản ứng lại đây liền nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, sợ con dâu phát hiện.

Lão Ngưu tinh tế nhìn kỹ vài lần gương mặt của phụ nhân.

Hắn, cả đời này không cưới vợ, thời điểm tuổi trẻ, vì mẫu báo thù bị kẻ thù đánh chết khϊếp, là lão gia cứu hắn, mới còn sống, nhưng bị thương mệnh căn tử ( là cái đó đó mà ai cũng hiểu nha ^^ ).

Hắn cũng không muốn thành gia làm khổ người ta, nhưng là, nữ nhân trước mắt này, luôn lén lút giặt quần áo cho hắn, nấu cơm canh nóng hổi, không chê bai hắn.

Hắn suy nghĩ, có lẽ ngày lành của hắn cũng mau tới, hai người bọn họ sinh hoạt cùng nhau cũng khá tốt, coi như có cái bạn nhi. Ai ngờ đến, hắn xài hết của cải tích tụ hơn nửa đời người, mua xong sân, nhi tử của phụ nhân này lại không đồng ý, đem bà mối đuổi ra cửa. Đơn giản là do nhi tử của phụ nhân này được lên làm sai dịch ở huyện nha, sợ lão mẫu tái giá bị người ta nhàn thoại.

“Đây là năm lượng bạc, ngươi cầm đi, đây là ta khế nhà của căn nhà ta đã đặt mua, cũng cho ngươi, ta phải đi đây.”

Nói xong, lão Ngưu liền một lần nữa bò lên trên xe con la đi rồi.

Phụ nhân nước mắt rưng rưng, kỳ thật nàng cũng cảm giác được thế đạo này muốn rối loạn, đặc biệt là một canh giờ trước nhi tử trở về còn nói đâu, muốn kiếm quân công làm quan lớn, còn luôn miệng ồn ào: Phải vì Vương gia tận trung.

Nàng thấy nhi tử là sắp điên cuồng rồi, nhưng một cái nữ tắc nhân gia như nàng, từ phụ, từ phu, từ tử, lại có biện pháp nào.

Phụ nhân cúi đầu nhìn nhìn bạc vụn trong tay. Nàng biết lão Ngưu không còn dư tiền, bao nhiêu của cải đều tiêu tốn vào sân nhà đã mua kia, tới giờ khắc này còn có thể cho nàng năm lượng bạc, đủ nàng tiêu dùng 4-5 năm, trong lòng giống như bỗng nhiên bị khoét ra một lỗ thủng ... chỉ mong hắn bình an.