Thật đúng là cha ruột có khác, quá hiểu nàng!
Tống Phục Linh cảm động nhìn về phía quần áo trong tay. Tuy rằng lần này lão ba vẫn quên lấy thuốc, nhưng lại cầm quần áo ra cho nàng.
Mà quần áo lại còn có cái quan trọng nhất: Quần đùi!
Tống Phục Linh kỳ thật vẫn luôn muốn nói chuyện này, cũng muốn đổi quần áo khác từ lâu, chỉ là từ lúc xuyên qua tới giờ liền không ngừng nghỉ, ngay cả miếng cơm cũng chưa được ăn, nào còn công phu bận tâm này đó.
Thật lòng mà nói, mới đầu nàng thực không quen mặc quần áo của nguyên thân, cảm thấy có chút cách ứng. Nhưng, làm người a, phải biết tới thời điểm nào nói loại lời nói gì, đã lưu lạc đến tình cảnh này còn kiểu cách chú ý, đó chính là làm khó ba mẹ nàng. Rốt cuộc thân thể này hiện tại là mười ba tuổi, hình thể lại gầy lại nhỏ, quần áo ở hiện đại là không dám mặc mà có mặc cũng không vừa, nếu là lại ghét bỏ quần áo cổ đại, vậy phải mua vải may quần áo mới.
Hơn nữa cũng quá làm ra vẻ, xuyên cũng đều xuyên tới rồi, chiếm thân thể nhân gia, còn ghét bỏ lung tung cái gì.
Cho nên, nàng đã quyết định, chẳng sợ mặc không quen váy áo rườm rà kỳ quái ở cổ đại cũng phải thích ứng, ngậm miệng tận lực đừng đòi hỏi nhiều, lão ba lão mẹ đã đủ mệt mỏi.
Nhưng.... lại hiểu chuyện cỡ nào, nàng cũng không thể mặc quần hở đũng đi?
Đúng vậy, không sai, thật sự chính là quần hở đũng. Qυầи ɭóŧ ở bên trong váy là lọt gió, đũng quần chỗ ngã ba là mở ra. Phỏng chừng là để tiện cho việc đi WC, nơi này nam nhân hay nữ nhân đều mặc như vậy.
Lúc đầu, khi mới phát giác quần áo bên trong là loại tình huống này, nàng liền cảm giác lúc nào đi lại cũng có gió lạnh lùa vào phiêu phiêu hốt hốt. Quả thực là rất xấu hổ mở miệng, đều ngượng ngùng không dám nói, bởi vì vô luận là lấy cái gì từ trong không gian ra ngoài đều phải thông qua cha nàng.
Tống Phục Linh rốt cuộc minh bạch váy của nữ nhân cổ đại vì sao phải dài như vậy, vì sao ở cổ đại, lộ ra quần áo bên trong sẽ bị nam nhân coi là không đứng đắn.
Xác thật, đừng nói cổ đại, chính là hiện đại cũng không được a, quần áo mở rộng ra tứ phía như thế này, căn bản đứng đắn không nổi.
Cho nên, giờ phút này Tống Phục Linh thật là cảm động, ba nàng kinh hoảng thành như vậy còn có thể cẩn thận lưu ý đến vấn đề này, ở trong không gian tìm quần áo cho nàng cùng mụ mụ.
Lật xem một lần, phát hiện lão ba lấy ra đồ vật thật là không ít.
Có nội y, quần đùi của cả nhà, một người ba cái.
Nội y phỏng chừng là vơ bừa vào, có áo ngực cùng quần áo mùa thu, kẹp trong đó còn có hai cái áo thun ngắn tay, còn có quần mùa hè, xem ra lão ba là tính mặc quần mùa hè mặc như quần đùi rộng. Cũng đúng, mặc quần mùa hè bên ngoài quần đùi nhỏ cho tiện a.
Có vớ, một người năm đôi. Đặc biệt là vớ của nàng, không chỉ có có vớ cotton, còn có hai đôi vớ chất nhung thiên nga, trước kia nàng cũng không nhớ vớ này nhét ở chỗ nào, sao cha lục ra được hay vậy nhỉ.
Mặt khác, còn có vài cái quần mỏng mùa thu cùng quần nhung dày, bất quá mỗi người chỉ có một cái.
Tống Phục Linh dùng dây thừng đem vớ cùng ba cái quần nhung dày chưa cần dùng tới buộc lại, bỏ chung với giày và quần áo cổ đại nhét vào tay nải lâm thời làm từ khăn trải giường.
Hiện tại mới vừa nhập thu không lâu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm có lớn cỡ nào cũng không cần dùng tới mấy thứ này, nhưng....không biết cả nhà sẽ phải chạy trốn bao lâu, cho nên chuẩn bị quần áo dày là cần thiết.
Lại đem hai cái quần thể thao lão ba mang ra đặt riêng ở một bên, cái màu xám của mụ mụ, cái màu đen là của nàng.
Nàng tính toán chờ lát nữa lão ba đi ra ngoài, nàng mặc vào quần đùi nhỏ cùng quần mùa hè, lại đem quần mỏng mùa thu cùng quần thể thao tròng lên bên ngoài. Quần mùa thu cùng quần thể thao so với vóc người hiện tại của nàng có vẻ quá dài, đến lúc đó nàng sẽ nhét hết ống quần vào vớ, dùng dây thừng buộc chặt. Phía bên lão mẹ cũng vậy, làm lão mẹ mặc như nàng, sau đó đem váy cổ đại mặc ở ngoài cùng, như vậy ai cũng không chú ý đến, lại còn ấm áp. Nếu tình huống không tốt, cởi váy ra là có thể chạy.
Tống Phục Linh mới vừa sắp xếp xong, đem vật quan trọng như kính viễn vọng, đèn pin, v.v.. nhét vào ba lô chống thấm nước, Tống Phúc Sinh lại lần nữa thanh tỉnh, lần thứ ba tiến vào không gian rốt cuộc hắn đã nhớ ra cần phải lấy thuốc, còn đem cả bình giữ ấm dùng để đựng canh mà trước kia khi đi dã ngoại nữ nhi hay dùng lấy ra.
“Sao ba lại lấy cái này, chỉ riêng cái chai dầu ăn có vỏ ngoài là nhựa plastic kia cùng với kính viễn vọng, đèn pin, của chúng ta đã đủ dọa người rồi. Nếu không muốn đem Tứ Tráng, lão Ngưu cùng với Mễ Thọ ném xuống, ba phải vắt óc tìm cớ nói dối đi thôi.”
Tống Phúc Sinh khoát tay: “Lo lắng những cái đó làm gì, mạng sống quan trọng.”
“Nhưng ấm nước là inox, cổ đại nào có inox? Hơn nữa nó nhìn cũng quá cao cấp rồi nha, aizz....ngài thật là, đèn pin cùng kính viễn vọng là đồ vật cần thiết để sinh tồn thì không nói làm gì, thứ này lại không phải không tìm được đồ thay thế. Haizz...con cũng quên dặn dò ba vụ này.”
“Khuê nữ, đừng có đứng đó mà lải nhải nữa, ba đâu có nhét về được! Để ba nói dối cho. Hết thảy đều có ba nói dối. Tới đây, ba nói con nghe vài câu hữu dụng, thuốc này.... ”
“Con biết, ba không cần nói nữa đâu.” Tống Phục Linh vội vã kêu dừng, ba nàng chỉ cần đối mặt nàng cùng mẹ, liền đặc biệt thích lải nhải.
Trước kia cũng vậy, ở bên ngoài thoạt nhìn là người rất nghiêm túc, rất hào phóng thể diện, về đến nhà lại thường xuyên lảm nhảm cùng hai mẹ con nàng nhà ai như thế nào, nhà nọ như thế kia,... có nói ra người khác cũng không tin lão ba là người như vậy. Dùng nguyên lời nói của lão mẹ thì là: "Ba con kỳ thật là thích tính toán chi li với người ngoài, thù dai nột, lại lảm nhảm. Ở bên ngoài là vẫn luôn nghẹn, sợ mất hình tượng thôi".
“Thuốc này là thuốc cứu mạng của nhà ta, ăn một hộp thiếu một hộp. Đặc biệt là thuốc giảm sốt, không có nó, ba người chúng ta ở cổ đại không có bảo đảm, sau này liền tính giàu đến chảy mỡ cũng không mua được. Con sẽ không mùa quáng làm người tốt, cũng sẽ quản chặt mẹ, không để mẹ đồng tình lung tung. Ba, con biết rồi a.”
Tống Phúc Sinh: “……”
Hắn còn chưa kịp nói gì khuê nữ đã nói xong hết.
“Cái kia?”
“Đừng cái này cái kia nữa ba. Ngài lại đi vào một chuyến nữa đi. Phòng cất chứa nhà mình ngài cũng biết rồi đúng không, chính là cái phòng trống nhỏ được sửa từ phòng để quần áo ý, ba tìm cây thang trèo lên, ở ngăn tủ trên cùng, cửa thứ hai, có màng nhôm chống ẩm.”
“Là cái con dùng lúc đi chơi dã ngoại cùng bạn bè phải không? A, đúng rồi, lều trại của con, ai nha, ta ném vào gara rồi. Cái này phải làm sao đây, gara cũng không theo tới nha, biết vậy ta....”
“Thôi thôi dừng lại đi ba, đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa. Màng nhôm đó chính là cái loại mà cửa hàng 4S sẽ tặng kèm cho khách mua xe ấy, ba biết loại đó rồi đi? Rất nhẹ, có thể chống nóng chống lạnh, trong xe của ba cũng có một tấm. Thời khắc mấu chốt còn có thể che mưa. Lúc đó, vì muốn free ship con mua cả một cuộn lớn, 28 đồng tiền, ba mang hết ra đi dù sao cũng không chiếm nhiều diện tích, chúng ta có thể dùng nó lúc ngủ ngoài trời.”
“Còn có gì nữa?” Tống Phúc Sinh cảm thấy, một cái hảo hán xác thật phải cần ba người trợ thủ, khuê nữ bổ sung giúp hắn sẽ làm kế hoạch càng toàn diện hơn.
“Ba lấy thêm hai túi muối nữa đi, trước khi xuyên tới cũng là sắp ăn tết rồi, theo tính cách thích trữ hàng của mẹ hẳn là có tồn mấy bịch, ba lục lọi kỹ vào.
Với lại, lấy ra tất cả lương thực trong nhà nữa.
Không biết chúng ta sẽ phải chạy trốn bao lâu, dọc đường đi sáu người đều phải ăn cơm hơn nữa còn phải ở cạnh bên nhau, ba cũng không thể lại lấy đồ vật ra ngoài, đặc biệt là mấy cái đồ vừa lớn lại còn cồng kềnh ấy, nếu không ngay cả Mễ Thọ chúng ta cũng lừa không được.
Thừa dịp hiện tại có cơ hội, chúng ta nên lấy lương thực ra trộn lẫn với lương thực chứa trong bao tải nhà này, còn bao bì thì vùi hết vào hố bếp.”
Tống Phúc Sinh ra tiếng đánh gãy lời nói của nữ nhi: “Lương thực cứ để sau đi, cũng không phải chỉ có sáu người, chúng ta còn phải đến nhà bà nội ở cổ đại của con nữa, chạy nạn theo hướng đó a.”
Nói xong liền đả tọa vào không gian.
Gì cơ? Đi nhà nãi nãi? Tống Phục Linh trợn tròn đôi mắt, sau đó, ngẫm nghĩ vài giây lại thấy hợp lý. Đúng vậy, nếu là trưng binh, hai bá bá cùng mấy đường ca gì đó của thân thể này cũng chạy không được. Chiếm nhân gia thân thể, cũng nên tận tâm tẫn hiếu trong khả năng cho phép nột.
Đáng tiếc nàng không biết, đây chỉ là hiểu lầm đẹp đẽ của nàng mà thôi, cha ruột nàng không giác ngộ tốt đến vậy. Chỉ có hai cái lý do, một là, quê quán nằm ở ngoài rìa của huyện thành này, phải đi ngang qua chỗ kia mới có thể rời khỏi phạm vi quản hạt của Tề Vương; hai là, người nhiều lực lượng lớn, trên đường sẽ không sợ bị gϊếŧ đoạt cướp bóc.
Nếu muốn tổ đội đánh quái thú, một là căn cứ vào kỹ năng tụ họp thành đoàn đội, hai là dựa vào huyết thống. Thời khắc mấu chốt, huyết thống là một đoàn đội tương đối đáng tin cậy lạp.