Đối với những người ở quê quán, cảm xúc của Tống Phúc Sinh và cảm xúc của thê nữ là bất đồng.
Thê nữ không có ký ức, là trạng thái "tất cả không liên quan mình", không quan tâm ai với ai, cùng cấp với bắt đầu tiếp xúc từ con số 0 .
Hắn không giống vậy a.
Một là, hắn có ký ức, có ký ức liền đại biểu trong thân thể tổng len lỏi tình cảm, hỉ-nộ-ai-nhạc mọi thứ đều có, thậm chí có đôi khi không khống chế được.
Cũng đúng là do phân tình cảm này luôn lôi kéo thần kinh hắn, Tống Phúc Sinh liền cảm thấy, chiếm thân thể của nhân gia mạc danh có chút áy náy.
Vì sao sẽ áy náy đâu?
Hắn ở trên đường thật cẩn thận cân nhắc qua, tưởng tượng thấy, nếu không chiếm nhân gia thân thể, nhưng thật ra thiếu chịu này phân cảm xúc, nhưng là, kia đến lão thảm.
Tỷ như, hắn dùng chính thân thể mình xuyên tới, sau đó, đột nhiên xuất hiện như một người ngoài hành tinh, phỏng chừng, mới vừa vừa xuất hiện đã phải bị láng giềng hương thân loạn côn đánh chết rồi đi? Nếu không bị đánh chết, cũng phải trả lời ba vấn đề: Ngươi là ai? Ngươi từ đâu ra? Vì sao ngươi tới nơi này?
Còn có, một người hiện đại như hắn, khẳng định là không biết chữ cổ đại. Hắn là thất học, cũng chỉ có thể trồng trọt. Càng đáng thương chính là, không có ruộng. Không ruộng đất lấy gì nuôi sống thê nữ? Ăn rắm a?
Cho dù là đi xin cơm đi chăng nữa, cũng dễ dàng không cẩn thận một cái đã bị đại quan quý nhân đánh chết.
Ra sức lực làm công nhật? Hảo a, phải ký cái khế bán thân. Một người a, phàm là bán thân, chính là nô ɭệ. Nô ɭệ sẽ bị chủ nhân một giây chém chết không cần đền mạng.
Cho nên, hắn rất cảm tạ vì được chiếm thân thể này, đọc sách biết chữ, người trong nhà cũng đối xử với thân thể này rất tốt, thành một người có tiền đồ nhất ở trong nhà.
Có thể nghĩ, lão nương của nhân gia nếu là biết nhi tử mình hồn phi phách tán sẽ đau lòng đến nhường nào.
Tưởng tượng như vậy, liền áy náy, hắn liền nghĩ, nếu đã chiếm thân, hưởng thụ quyền lợi của nguyên thân, cũng nên tẫn nghĩa vụ đối với người nhà của hắn.
Hai là, cảm tình của hắn đối với người thân ở quê là mông lung phức tạp, nhưng bọn họ lại rất yêu thương hắn a. Chủ yếu vẫn là điểm thứ hai này! Liền tỷ như, hắn sắp chết đói, về nhà liền có đường lui. Cùng lắm thì gặm lão[1] bái! Khẳng định có thể để cho hắn gặm.
*( [1]gặm lão: ăn bám cha mẹ.)*
Không nói cái khác, chỉ riêng một việc có thể cho hắn gặm lão thôi, hắn cũng nên đối tốt với những người đó.
Cho nên, bởi vì đủ loại nguyên nhân ở trên, Tống Phúc Sinh nghe được lão nương của hắn lại không cãi thắng đại bá mẫu, hắn liền bốc lên lửa giận.
Giận một nhà đại bá mặt ngọt lòng đắng. Đại bá mẫu khi dễ người thành như vậy, không thể thiếu đại bá hắn đứng ở sau lưng duy trì.
Giận nương hắn chỉ biết gào to, một đầu trâu già, đòi mấy năm cũng không đòi được! Mỗi năm, cứ đến thu hoạch vụ thu đều phải làm ầm ĩ lên một trận, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Giận nương hắn đấu với đại bá mẫu luôn là có hại, tựa như gặp phải túc địch, nương hắn càng làm om sòm khóc lóc lăn lộn, thanh danh lại càng kém, còn gì cũng không được đến. Ai nhắc tới nương hắn cũng đều bĩu môi, nói là cái người đàn bà đanh đá, là cái lợi hại.
Đại bá mẫu của hắn lại vừa lúc tương phản, chuyện mấy năm trước đã từng giúp đỡ nhà hắn, làng trên xóm dưới liền không một ai không biết. Ai nhắc đến đều nói, nhà đại bá hắn là trọng tình trọng nghĩa.
Kết quả, nhà đại bá là được chia phần lớn gia sản, phòng ở lớn nhất, ruộng đất cũng nhiều, liền một đầu trâu già trước khi chết gia gia chưa phân chia, hiện tại nhân gia cũng đang bá chiếm đâu.
Đại bá từ lúc ban đầu nói đến thật hay, dắt con trâu già làm bộ làm tịch giúp nhà hắn trồng trọt, đến bây giờ, nhà hắn nếu muốn dùng trâu thì phải đi mượn, trong khi, rõ ràng là hai nhà cùng sở hữu.
Hơn nữa, có đôi khi còn mượn không được, tựa như hôm nay dường như, nhất định là lại được ăn cái "bế môn canh"[1], thế cho nên, lão nương hắn lại gào to giọng bắt đầu chửi đổng, cách xa đến hai dặm đều có thể nghe thấy.
*( [1]bế môn canh: đóng cửa không tiếp.)*
Càng giận những phụ nữ trong thôn không có kiến thức, đầu óc ngốc hết thuốc chữa, tin người cư nhiên chỉ tin cái dẻo mồm mép, cũng không chịu suy nghĩ cuối cùng ai mới là người được lợi, chỉ biết nghị luận nương hắn.
"Lộc cộc lộc cộc" tiếng xe con la truyền đến từ đầu thôn, lão nương của Tống Phúc Sinh cùng đại bá mẫu cũng không tiếp tục ồn ào nữa, cùng mọi người cùng nhau nhìn qua đi.
Chờ con la chậm rì rì đi lại gần, lão nương của Tống Phúc Sinh - Mã thị, rốt cuộc ở dưới ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc thấy rõ là Tống Phúc Sinh.
Mã thị nhất thời hai tay vỗ đùi, một bên chạy chậm tiến lên nghênh đón, một bên kích động mà phất tay kêu: “Là con trai thứ ba của ta đã trở lại, trở về từ huyện thành. Lão tam nột, nương ở đây đâu!”
“Chậm một chút, ngài chậm một chút.”
“Ngươi đuổi xe con la trở về là cố ý giúp nương thu lương phải không? Ta biết ngay ngươi nhớ thương trong nhà mà!”
Mã thị nói lời này, giọng còn to hơn lúc cãi nhau vừa rồi. Vừa rồi có thể truyền xa hai dặm, lúc này có thể truyền ra năm dặm. Trong giọng nói tràn đầy đều là khoe khoang đắc ý. Bộ dáng: Các ngươi có trâu tính cái rắm, ta có đứa con trai tốt, lúc này còn có ba cái con la làm việc giúp ta đâu.
Nhị đường ca Tống Phúc Thọ của Tống Phúc Sinh đứng ở trong đám người, nhỏ giọng nói thầm câu: “Khoe khoang cái gì,” bị đại bá mẫu vỗ nhẹ một chút.
Mặc dù bị nhắc nhở, cũng không thể ngăn trở Tống Phúc Thọ mắng thầm trong lòng: "Ở rể Tiền gia, còn tiền đồ nhất gia tộc họ Tống đâu, xuy. Đầu lĩnh tuyệt hậu. Nếu mà là hắn, hắn thà rằng không dính phân phú quý kia của Tiền gia nột."
Đại đường ca Tống Phúc Lộc của Tống Phúc Sinh, cũng đỡ đại bá ra tới.
Tống Phúc Lộc nghiêm mặt nói: “Vừa khéo hôm nay tam đường đệ trở về, chờ một lát hắn lại đây chào hỏi cha ta, ta cũng vừa lúc hỏi hắn vài câu trước mặt mọi người, nhà ta cũng là còn cần mặt mũi, không thể để thím hàng năm đều đến gây sự!”
Bên kia, Mã thị lại lần nữa phát ra thanh âm kinh ngạc: “Nha, Bội Anh, Bàn Nha? Các ngươi đều đã trở lại, kia là.....?” Chỉ chỉ Tiền Mễ Thọ, có điểm phạm hồ đồ. Nếu là về nhà phụ giúp thu hoạch vụ thu, ông bạn già đánh xe này cùng cái người trẻ tuổi cao tráng kia còn hợp lý chút, phỏng chừng là người làm công nhật. Nhưng này.... Như thế nào còn mang cái tiểu hài tử? Hơn nữa, nóc xe giống như còn chất một đống đồ vật đâu, lấy tới tặng quà cũng quá nhiều đi?
Tống Phúc Sinh chỉ huy lão Ngưu, đem xe con la trực tiếp đuổi vào trong viện[2] nhà mình, lại làm lơ thân ảnh đại bá, ngón tay điểm đến đại ca nhị ca nhà mình, nói: “Hai huynh cũng đi theo đi, chạy nhanh cho con la uống nước, lại tìm thức ăn tốt một chút cho chúng nó ăn.”
*([2] viện: là khoảng không gian gồm sân và vườn.)*
Nói xong hắn lại nương ánh sáng của cây đuốc tìm kiếm thân ảnh đại tỷ phu, tụ họp đầy đủ người cùng nhau hãy nói, đỡ mất công còn phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nói cách khác, Tống Phúc Sinh nhìn vào đám người hai lần, lần nào cũng đều bỏ qua đại bá của hắn, đại bá ruột a.
Lúc này, Tống đại bá cũng không hút nổi thuốc lào nữa, ra tiếng “khụ” một tiếng, con thứ hai của hắn lập tức hô: “Tam đường đệ, đệ không thấy được cha ta sao?”
Tống Phúc Sinh đang ngoắc tay về hướng hai vị hương thân, dặn dò một người đi kêu lí chính gia gia cần phải lại đây một chuyến, còn một người khác thì nhờ đi kêu nhà đại tỷ phu ở chân núi đến đây một chuyến, nói có chuyện gấp.
Có người nhiều chuyện hỏi: Là cái việc gấp gì thế? Gấp đến đều phải từ huyện thành trở lại?
Không đợi Tống Phúc Sinh trả lời, đại đường ca liền tiến lại đây.
Tống Phúc Lộc một bộ tư thế hắn là lão đại ở Tống gia, không quan tâm phân gia hay không phân gia, tính theo đồng lứa chữ Phúc, hắn chính là đại ca, nhìn Tống Phúc Sinh nói: “Tam đường đệ, một bút không viết ra được...”
Tống Phúc Sinh nhíu mày đánh gãy: “Đừng lải nhải vô nghĩa, trâu là của tổ phụ, trước khi chết không phân vậy chính là của cả hai nhà. Hiện tại nhà ngươi dùng, mượn cũng không cho chúng ta mượn. Ngươi còn ở đây cái gì một bút, một bút a? Ngươi cái không phải đồ vật!”
Tống Phúc Lộc không nghĩ tới, người muốn thể diện nhất, thích giảng thân phận người đọc sách nhất như Tống Phúc Sinh, lại có thể nói như vậy.
“Ngươi...? Ta là nói... Lão tam a, đệ uống lộn thuốc rồi sao? Nương đệ tính tình lớn như vậy, làng trên xóm dưới liền không ai không biết, đều không muốn kết thân cùng Tống gia chúng ta, đệ không biết sao? Nương đệ nếu còn tiếp tục như vậy, cũng có ngại thanh danh của đệ đúng không? Đệ sao lại có thể....”
Tống Phúc Sinh lại lần nữa phất tay đánh gãy, nguyên thân chính là luôn nói hiếu đạo, nói thanh danh, con trâu già kia, ngần ấy năm không đòi về được, cũng nên oán hắn. Hắn đè nặng Mã lão thái không cho nháo lên, còn bị đại bá dụ hống, tất cả là vì tương lai khảo đến tú tài, đầy mình ngu hiếu.
Ngượng ngùng, từ giờ trở đi hắn đã thay đổi cái linh hồn rồi.
“Tính tình lớn, ba huynh đệ chúng ta cộng thêm đại tỷ của ta không phiền là được, chúng ta thích vậy!
Có ngại thanh danh hay không chúng ta đều nguyện ý chiều, chúng ta đều không thèm để ý đến, cùng ngươi mẹ nó có quan hệ gì?!”
Nói xong, dùng sức đẩy đại đường ca sang một bên, chỉ vào đại đường ca, mắng cho đại bá nghe: “Không công phu so đo cùng với các ngươi, lại mẹ nó làm ồn ào rối loạn thêm một câu, ta đây liền đi gϊếŧ trâu!”
Các hương thân giật mình phát hiện, thư sinh Tống Phúc Sinh như bị trúng tà nói xong một tràng, cư nhiên muốn tới thật sự, "xoẹt" một tiếng, rút ra một phen khảm đao từ phía sau.