Nam tử đứng ở cửa, cũng không tiếp tục đi vào trong, một chân dừng ở trong cửa, chân còn lại ngoài cửa, cả người nhìn lên lược hiện chần chờ.
Hắn, đầu tiên là nhìn hai mẹ con, khách khí mà cười cười, không nói chuyện. Nụ cười trên mặt càng làm cho vết sưng đỏ trên trán hắn hiện ra rõ ràng.
Liền dáng vẻ này, biểu tình này, khiến cho hai mẹ con mới xuyên tới từ hiện đại cảm thấy khẩn trương không thôi.
Khoảnh khắc nam tử mở ra lòng bàn tay đưa về phía Tống Phục Linh, tim gan hai mẹ con cũng nháy mắt vọt lên tới cổ họng.
Nằm ở trong lòng bàn tay chính là một cái chocolate Dove, bao bì đã bị biến dạng, có thể thấy được nam nhân nắm nó nắm chặt đến cỡ nào, khẩn trương đến mức nào.
Tiền Bội Anh nhìn đến chocolate, tinh thần thả lỏng, chân lập tức liền đứng không vững, mềm thân mình, ngã quỵ trên mặt đất, khóc lớn nói: “Lão Tống, ta biết ngay ngươi làm được mà, ngươi theo tới....thật theo tới...” Trong giọng nói cất giấu đầy hoảng sợ, bất an cùng kích động.
“Ba!” Tống Phục Linh cũng giống tên lửa vọt tới trong ngực nam nhân. Đã mười mấy năm nàng đã không còn ôm ba ba khóc như giờ phút này, khóc vì sợ hãi, khóc vì muốn được ba ba bảo hộ.
Tống ba ba hít hít cái mũi, cố nén không cho nước mắt chảy ra, trong lòng cũng cảm thấy kiên định, may mắn quá đỗi.
Thật là cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ vận mệnh làm cho ba người nhà hắn lại lần nữa tương ngộ.
Tống Phúc Sinh một mặt không ngừng lau nước mắt cho nữ nhi, một mặt đi nhanh về phía trước hai bước, bàn tay to duỗi hướng thê tử, muốn đem thê tử đang ngồi dưới đất nâng dậy.
“Mau đứng lên đi, Bội Anh.”
“Không, đừng túm ta, ta cũng đứng dậy không nổi, ta muốn hoãn một hơi đã.”
Tống Phục Linh cũng khóc lóc kể lể nói: “Con với mẹ hoảng sợ gần chết, thay đổi thân thể, không biết bản thân đang ở đâu, không biết bản thân là ai. Càng dọa người hơn chính là, cả hai mẹ con đều không có chút ký ức nào ở đây. Ba, ba có tưởng tượng được không? Hai mẹ con con lại tưởng tượng đến, từ nay không có ba ở bên cạnh, tồn tại còn có ý nghĩa gì đâu.”
Nam nhân ở thời điểm mấu chốt rốt cuộc vẫn là lý trí hơn chút, Tống Phúc Sinh cường ngạnh kéo thê tử đang ngồi ăn vạ trên mặt đất lên, lại nắm lấy tay nữ nhi đi vào bên trong, nói: ”Không thể ngồi khóc ở đây, người nhiều mắt tạp, vạn nhất có người nghe thấy sẽ rất nguy hiểm. Cha có ký ức, đừng sợ, vào nhà cha nói tỉ mỉ cho.”
…..
Ba người đóng kỹ cửa phòng, cũng không rảnh lo đến chuyện ăn cơm uống nước, bọn họ ngồi cùng nhau vòng thành hình tam giác. Ngươi nhìn kỹ ta, ta sờ sờ ngươi, ngồi rất gần, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể tìm được cảm giác an toàn.
“Lão Tống, rốt cuộc là chuyện thế nào? Ngươi nói nhanh lên, kỹ càng tỉ mỉ một chút.”
Kỳ thật lão Tống cũng không muốn nói tỉ mỉ chút nào, trong lòng nặng trĩu, liên hệ ký ức, hắn liền muốn nói một câu: “Đệch mợ, mụ nội nó, này đều là chuyện gì a.”
Tức phụ của hắn chỉ là muốn hoãn một hơi, còn hắn hiện tại liền muốn lẳng lặng.
Nhưng là:
“Ai, đầu óc ta không trống rỗng, còn có chút ký ức, chính là cũng....cũng xác thật bị sợ chết khϊếp.
Ta kể từ lúc đầu đi, lúc đó ta còn không có ký ức nơi này.
Vừa mở mắt, đầu óc còn phát ngốc đâu, liền có một nữ nhân mặc đồ hình thù kỳ quái đứng ở đầu giường, cầm chén cười ha hả nói với ta: Mau uống chén dược này đi.
Ta vừa nghe, nào dám uống, luôn cảm thấy lời kịch này giống như đã từng nghe được trong phim truyền hình Võ Đại Lang, hơn nữa cách ăn mặc trang điểm của cô ta dường như cũng giống Phan Kim Liên. Ta liền thừa dịp cô ta đi ra ngoài, chạy thoát.
Dọc theo đường đi ta là lấy tay che miệng vết thương ở trên da đầu, lén lút trốn đông trốn tây.
Không biết chính mình là ai, phải thật cẩn thận quan sát cách ăn mặc, nói chuyện của người đi đường, càng xem tâm càng lạnh lẽo, không có tâm tư chú ý dưới chân, kết quả ngã chổng vó.
Thấy cục u trên đầu ta không? Là do lúc ấy đυ.ng trúng tảng đá đấy.
Lần té ngã đó làm cho ta choáng váng mơ hồ, còn đem vết thương cũ trên đầu làm cho chảy máu, vết thương cũ lại chồng thêm vết thương mới, phỏng chừng cũng nhờ như vậy liền tìm ra được ký ức.
Trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh, ta ôm tảng đá nghỉ ngơi ước chừng một giờ, bằng không cũng không thể muộn như vậy mới trở về a.”
Trong lúc Tống ba ba giảng thuật, Tiền Bội Anh cùng Tống Phục Linh vội vàng xem xét miệng vết thương của hắn, hắn không sao cả, phất phất tay tiếp tục nói:
“Không vội, không có việc gì. Tiếp theo, nói về tình huống gia đình, ta nói kỹ càng tỉ mỉ chút này, hai mẹ con các ngươi không có ký ức phải khắc ghi vào trong lòng a, đừng đến lúc đó lại lòi, lời nói không khớp, thời cổ đại người ta rất tin phong kiến mê tín.
Thân thể này của ta, cũng họ Tống.
Trước tiên, nói về Tống gia.
Ta có cái chị cả tên là Tống Ngân Phượng, tình huống của nàng là gả cho tỷ phu sống ở trên núi.
Trong trí nhớ của ta, đại tỷ hồi đó là khá xinh đẹp, ta với đại tỷ giống nhau nhất.
Mà đại tỷ là vì có tiền cho ta đọc sách, mới không đáp ứng gả vào hộ nhà điều kiện khá giả ở ngoài thôn, gả cho cái anh thợ săn không ai muốn lấy, ở tại trên núi.
Phải biết rằng thợ săn là không có đất, ở trong mắt thôn dân như vậy là không có gốc rễ, không có bảo đảm. Nhưng hộ nhà cầu hôn ở ngoài thôn kia chỉ cho sáu lượng sính lễ, nhà tỷ phu lại có thể cho mười lăm lượng, lão nương của thân thể này liền đồng ý, sau đó lấy tiền này cho ta tiếp tục đọc sách, trông cậy vào ta có thể trở nên nổi bật.
Ta cũng xác thật học giỏi, học sinh nhà nghèo thi đậu đồng sinh, hơn nữa năm đó còn thi đậu án đầu, có chút danh tiếng. Bắt đầu từ thời khắc đó, cũng coi như sửa lại vận mệnh cho nhà họ Tống, bởi vì ta cưới được tức phụ là ngươi.
Những chuyện về tức phụ là ngươi, chút nữa ta sẽ kể sau, ta phải tiếp tục kể cái kia….”
Tống ba ba nói đến đây, đột nhiên mắc kẹt, có thể thấy được tư duy của hắn cũng là tương đương hỗn loạn.
Là Tống Phục linh nhắc nhở, nói: “Ba đang nói đến vận mệnh của cô cô, vậy trong nhà không có người khác nữa sao?”
“Đúng rồi, cô mẫu của ngươi, nơi này không gọi cô cô, gọi là cô mẫu, khuê nữ, ngươi phải nhớ kỹ.
Nhà đại tỷ hiện tại dọn xuống chân núi, bởi vì một nhi một nữ của đại tỷ đã lớn, nếu sống ở trên núi về sau khó bàn chuyện cưới hỏi, hơn nữa tỷ phu số tuổi cũng lớn rồi săn thú rất nguy hiểm.
Liền như vậy, ta giấu tức phụ là ngươi, cho đại tỷ mượn 25 lượng bạc, khi đó đại tỷ lại là xây nhà lại là mua đất, không mua đất lấy gì ăn a? Tỷ phu săn thú tích cóp cả nửa đời người cũng không có bao nhiêu tiền, trong trí nhớ ta cũng chưa trông cậy vào đại tỷ có thể trả lại, căn bản chính là cho không.
Dù sao, việc này ở trong trí nhớ của ta xem như trọng điểm.
Này xem như sửa lại vận mệnh của đại tỷ đi? Ta cưới được tức phụ tốt, bám vào cha vợ giàu có, không những sửa mệnh cho mình còn sửa luôn mệnh cho người trong nhà.
Đại tỷ là lớn nhất, phía dưới còn có hai ca ca là Tống Phúc Tài, Tống Phúc Hỉ, ta là con trai thứ ba, cũng là nhỏ nhất trong nhà, tên là Tống Phúc Sinh, không phải Tống Kiến Nghiệp a, các ngươi nhớ kỹ điểm này.
Lão nương là quả phụ, hiện tại đang sống cùng hai ca ca, cháu trai cháu gái một đống lớn, ở nơi này cha mẹ còn sống là không phân gia, con cái hầu như không được phân ra ở riêng.
Ta sửa mệnh cho lão nương cùng hai ca ca là: Năm đó gia gia của thân thể này chỉ phân cho nhà ta bảy mẫu ruộng cạn, ta cưới vợ mấy năm nay, lục tục thêm cho bọn họ sáu mẫu ruộng thượng đẳng.
Liền này, còn chưa bao gồm ăn tết ta mang bạc về hiếu thuận, thanh minh tế tổ đưa bạc,v.v… một đống lớn.”
Tiền Bội Anh nhịn không nổi, kể hai phút còn chưa nói đến trọng điểm, thật là chưa từng thấy người nào kể chuyện dài dòng như lão Tống.
“Ta nói, lão Tống a, ta liền muốn biết chúng ta đang ở triều đại nào, ở chỗ nào, tên gì, lúc sau chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi kể chuyện đâu đâu không vậy.”
“Không phải ngươi bảo ta nói kỹ chút sao? Trong đầu ta, những việc này chính là trọng điểm a?”
Tống Phục Linh vô ngữ, lúc này rồi cha mẹ còn nói nhao nhao lên:
“Ba, ba sắp xếp lại ký ức trong đầu đi, mẹ, ngài cũng đừng có gấp. Ba người chúng ta có thể gom đủ ngồi ở chỗ này, tình huống lại xấu cũng còn có thể xấu đến cỡ nào? Mẹ đã quên vừa rồi nhìn thấy ba kích động như thế nào sao? Từ từ để ba kể bái. Lại nói, ba cũng không dễ dàng, một đống lớn ký ức mới tiến vào đầu, phỏng chừng ba cũng chưa tiêu hóa xong, đầu óc quay cuồng liền chạy về nhà tìm mẹ con ta.
“Rồi rồi, chỉ biết bênh vực ba con.”
“Ngươi nhìn xem, không hổ là con gái ta!”