Nữ nhân chính là như vậy, thời điểm vội đỉnh phía trước, ăn cơm lại dựa sau, trong mắt cũng luôn tìm thấy nhiều việc để làm hơn so với người khác.
Cho nên Tiền Bội Anh không nghe Tống Phúc Sinh, như cũ chiên một nồi lại thêm một nồi bánh bột mì, hơn nữa, sợ lãng phí dầu, tay chân nhanh nhẹn còn có thể tiếp nhận thêm việc chiên bánh quai chèo. Làm trượng phu ngồi ở bên người lão Ngưu hưởng chút gió lạnh nghỉ ngơi. Tống Phúc Sinh đã vùi đầu trong xe nấu cơm một hồi, sắp nóng muốn chết, cũng nên nghỉ một lát, ngừng nghỉ ăn cơm.
Cứ như vậy, Tiền Bội Anh vội hai đầu, trong lòng còn sốt ruột đâu, tính toán mau mau làm xong cái đồ ăn này, để còn có hai nồi trống làm trứng gà kho, đem hơn hai mươi trái trứng gà nấu hết, nấu càng sớm trứng gà càng có thời gian thấm gia vị, nấu mặn chút có thể để lâu thêm được mấy ngày.
Số nước còn lại trong thùng gỗ toàn bộ đổ vào trong nồi đun sôi, chờ bớt nóng chút liền rót vào mấy cái túi đựng nước.
Thứ nhất là có thùng trống để về tới quê quán còn đổ đầy nước, không lãng phí diện tích trên xe.
Thứ hai, đem túi nước đều phân phát cho lão Ngưu cùng Tứ Tráng, về sau đó chính là túi nước uống của bọn họ, đừng lấy gáo hồ lô múc nước trong thùng uống, ngươi một ngụm ta một ngụm, ai biết người nào có bệnh tật gì hay không a?
Mặt khác, còn phải đơn độc bỏ một ít đường đỏ cùng gừng băm vào trong ấm nước của khuê nữ và túi nước của Mễ Thọ, để ngừa hai hài tử cảm mạo trên đường do nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm quá lớn. Dù là không cảm mạo, có chút đường miệng cũng được ngọt ngào chút. Nếu không, chờ về tới quê quán mới chuẩn bị cho hai đứa nhỏ cũng quá khó coi đi, rốt cuộc ở quê quán cũng có nhiều hài tử nhà thân thích a. Nàng không phải mềm lòng, nàng chính là không thể nhìn tiểu hài tử quá thảm.
Tống Phúc Sinh cũng hảo, Tống Phục Linh cũng thế, nhìn đến Tiền Bội Anh bận việc như vậy, hai người bọn họ cũng không để trong lòng.
Bởi vì trước kia, không quan tâm là nấu sủi cảo hay là bữa ăn hàng ngày, Tiền Bội Anh liền có cái tật xấu này, tỷ như: Sủi cảo còn chưa nấu xong nàng đã nói, hai cha con ngươi ăn trước đi, tỷ như: Hai cha con ngươi không cần chờ ta, ta tranh thủ bếp còn ấm lau sạch bàn điều khiển xong liền ăn cơm.
Hai người bọn họ đã quen.
Hai cha con, mỗi người hai cái bánh quai chèo, lại mở ra một lọ đậu nhự đóng hộp, cùng lão Ngưu và Tứ Tráng cùng nhau ăn đậu nhự, ăn thơm nức.
Tiền Mễ Thọ nhìn xem bên này, nhìn sang bên kia, xiêm y rách nát trên người hài tử còn chưa kịp đổi, nhưng lại rất phù hợp thân phận chạy nạn lúc này. Khuôn mặt nhỏ, tay nhỏ rửa sạch sẽ, trên mặt non nớt nhìn thanh thanh tú tú, tóc búi trên đỉnh đầu được bao trong khăn nhỏ, nhìn như thế nào đều cảm thấy ngoan ngoãn. Tiền Mễ Thọ ngược lại giống như con ruột như vậy, trong lòng không dễ chịu, đau lòng Tiền Bội Anh.
Hắn thò lại gần, còn chưa kịp nói chuyện, Tiền Bội Anh liền kêu: “Mễ Thọ, không thể được, đừng tới gần như vậy, làm dầu bắn trúng bây giờ, sang bên kia ăn đi.”
Tiền Mễ Thọ không đi một bên, hắn không ngừng cố gắng đem bánh quai chèo giơ về phía Tiền Bội Anh: “Cô mẫu, ăn.”
Tiền Bội Anh liếc nhìn dấu răng nhỏ trên bánh quai chèo: “Mễ Thọ ăn đi.”
Nói xong, phát hiện hài tử không nghe lời, muốn đem bóng nhẫy bánh quai chèo cất vào trong l*иg ngực, Tiền Bội Anh vội vàng dùng tay chắn một chút: “Sao, Mễ Thọ ăn no lạp? Bữa tiếp theo còn không biết khi nào đâu, ăn nhiều chút đi.”
“Để dành cho cô mẫu.”
“Còn nhiều như vậy, Mễ Thọ để dành cho cô mẫu làm gì a?”
“Nhiều như vậy cũng ăn không được mấy ngày, một người không được mấy cái nột, không tin ngài tính thử xem. Mễ Thọ còn nhỏ, tiết kiệm được đồ ăn để dành cho cô mẫu, sợ cô mẫu không nỡ ăn.”
Tiền Bội Anh: “……”
Tiền Bội Anh nhanh chóng kêu nữ nhi: “Phục Linh a, con nghe mà xem, con chỉ biết ăn, con nhìn đệ đệ con xem, ta có chịu mệt như vậy cũng đáng.”
Tống Phúc Sinh cũng quay đầu lại chọc ghẹo Tiền Mễ Thọ: “Tiểu tử này cũng biết nịnh nọt gớm, Mễ Thọ a, cháu cũng nói mấy câu dễ nghe nịnh nịnh dượng bái, sao cháu không để dành cho dượng ăn với?”
Tiền Mễ Thọ chớp chớp đôi mắt, trong lòng nghĩ:
Ngài làm sao có thể so cùng cô mẫu? Ngài đều so không lại tỷ tỷ đâu.
Bởi vì chỉ có cô mẫu cùng tỷ tỷ ăn no bụng hắn mới có thể tồn tại, chỉ có hai người này có quan hệ huyết thống với hắn, vô luận tới khi nào, đều sẽ không mặc kệ hắn.
Nếu là cô mẫu bị đói đến chịu không được, đến lúc đó dượng sẽ có rất nhiều cái cô mẫu mới, lúc đó cuộc sống hàng ngày của tỷ tỷ phỏng chừng cũng không còn thoải mái như bây giờ, hắn thì lại càng không cần phải nói, cho nên, lấy lòng dượng? Không cần thiết, không có tròng mắt nào có hốc mắt.
Nghĩ vậy, lại nắm chặt tay nải vẫn luôn cõng ở trên lưng.
Tống Phục Linh nhìn thấy tiểu đệ chẳng những không trả lời lão ba, còn khẩn trương hề hề túm chặt tay nải, nàng thật sự là buồn bực nóng nảy, từ lúc đầu gặp mặt mãi cho đến hiện tại, tiểu hài tử này vô luận đi đâu đều cõng thứ kia, ai muốn cầm giúp cũng đều không cho: “Mễ Thọ, đệ có thể nói cho tỷ tỷ biết trong đó là cái gì sao?”
Tiền Mễ Thọ dùng tay che miệng, lạy ông tôi ở bụi này nhỏ giọng nói với Tống Phục Linh: “Tỷ, vậy tỷ chỉ có thể nói cho mình cô mẫu biết thôi đấy, đừng nói cho dượng.”
“Được.”
Tống Phục Linh rất phối hợp, còn dùng nửa người trên ngăn trở tầm mắt lão ba: “Mở ra đi, cha ta không nhìn thấy đâu.”
Tống Phục Linh cho rằng, đồ vật được đối đãi khẩn trương như ngọc tỷ truyền quốc thế này, không nói là vàng bạc châu báu thì ít nhất cũng nên là vật phẩm quý giá đi, nàng trăm triệu cũng không ngờ tới: “Đây là, gạch?”
Tiền Mễ Thọ sửa đúng: “Là gạch gạo nếp, đói bụng có thể gặm hai ngụm.”
Tống Phục Linh cảm giác có cổ vị lạ ập vào trước mặt, thiếu chút nữa muốn nôn ra: “Cứng như vậy, có thể cắn nổi sao? Cắn cái này coi chừng gẫy răng a, lại nói, thứ này không thể ăn nữa đâu, đệ xem, mặt ngoài đều có lông xanh rồi, mau ném đi, đệ nghe lời, tỷ tỷ có miếng ăn liền sẽ không để đệ đói, tỷ bảo đảm.”
Không nghĩ tới, một câu của nàng dẫn tới Tứ Tráng cùng Mễ Thọ đều nóng nảy.
Tứ Tráng gấp đến xua tay "ô ô" hai tiếng.
Tiền Mễ Thọ là nhào qua đi bảo vệ hai khối gạch: “Không thể ném, đây là gia gia cho đệ. Gia gia nói, chờ đến ngày nào đói đến sắp trợn trắng mắt, cô mẫu một khối đệ một khối.”
Tiền Bội Anh trừng mắt nhìn nữ nhi: “Đừng ném đi, con tính chọc cho Mễ Thọ khóc lên hay gì? Để Mễ Thọ lấy làm gối đầu đi, lưu cái niệm tưởng.”
Tống Phúc Sinh là trợn trắng mắt nhìn Tiền Mễ Thọ, đồng thời phun tào[1] ở trong lòng:
*([1] Phun tào: là hành vi trào phúng, nói móc, hoặc là oán giận.)*
"Nhạc phụ cổ đại này là xem thường hắn tới cỡ nào a? Cho rằng hắn sẽ để thê nữ đói muốn tắt thở? Khó trách, trong tin đều đã tới tình trạng gửi gắm rồi, lại còn có thể viết thật dài ước chừng nửa trang giấy mắng hắn một trận, đỡ ghiền a.
Tin kia, hắn nhất định không thể đọc cho nữ nhi cùng tức phụ nghe, sợ hai mẹ con chê cười chết hắn."
Sau đó mọi người cũng không đem cái nhạc đệm này là chuyện gì đáng chú ý, thật cho rằng đó là đồ ăn cuối cùng.
Đều suy đoán, Tiền lão gia tử chuẩn bị cái này là vì sợ tôn tử mang đồ ăn khác ở trên đường sẽ bị đoạt, mà gạch gạo nếp thì không sợ, cứng đến nỗi cắn một ngụm có thể rụng răng, không ai muốn lao vào tranh đoạt.
Lại nói, nếu thật chuẩn bị đồ ăn ngon cùng với ngân lượng, rất dễ làm hại tính mệnh tôn tử, chỉ có đồ ăn mọi người đều ghét bỏ mới có thể làm tôn tử sống sót.
Tống Phúc Sinh chỉ huy lão Ngưu: “Phía trước đó có phải có con suối nhỏ đúng không? Dừng ở kia, làm mấy con la cũng nghỉ ngơi một chút, uống nước ăn chút cỏ, chúng ta cũng xuống xe hoạt động gân cốt đi.”
Lão Ngưu nhẹ nhàng thở ra, đã chạy liên tục hai cái canh giờ, phỏng chừng lại chạy thêm ba canh giờ, không sai biệt lắm trước khi trời tối là có thể đến.
Tống Phúc Sinh dập tắt lửa trên hai bếp nấu, đỡ thê nữ xuống xe, lại đưa cho Tiền Bội Anh một kiện áo tơi, ý bảo: Đợi chút đi WC, lấy thứ này che chắn cho khuê nữ.
Vừa muốn xoay người đi giải quyết một chút vấn đề cá nhân, lại phát hiện Tiền Mễ Thọ đi theo đằng sau Tiền Bội Anh, hắn liền xách Tiền Mễ Thọ trở về: “Mễ Thọ, đi tiểu cùng dượng đi.”
Tiền Mễ Thọ ngồi xổm ở trên mặt đất đi WC, đôi mắt nhìn chằm chằm tay nải trên vai Tống Phúc Sinh, đó là của hắn.
Tống Phúc Sinh: "......"
“Yên tâm đi, không mất được, dượng còn có nhiều thứ tốt hơn cháu nữa kìa, dượng cũng không nhỏ mọn giống như Mễ Thọ đâu, đi chỗ nào cũng cõng theo.”
Tiền Mễ Thọ không lên tiếng, tùy ý bứt một ít cỏ chùi đít, mới lau một chút, mặt liền nhăn nhó: “Rát quá a!!”
Tống Phúc Sinh thở dài: “Chờ ta.”
Tống Phúc Sinh quay người trở lại trên xe, tìm được mấy khối vải bông dùng để lau mặt lấy từ căn nhà ở cổ đại, phân chia cho lão ngưu, Tứ Tráng, Tiền Mễ Thọ, cùng với chính mình.
“Khụ, lấy cái này lau. Dùng xong nhớ giặt sạch, giặt xong phơi lên, dùng tiết kiệm chút, đây chính là khăn trước kia ta dùng để lau mặt a.”
Lão Ngưu cự tuyệt: “Cô gia, vậy ngài lấy về tiếp tục lau mặt đi, ta ở nhà cũng chỉ là dùng miếng gỗ, không chú ý như vậy.”
Tống Phúc Sinh vô pháp tiếp tục cái đề tài này, không có giấy đã chịu không nổi, nếu là không có vải, hắn càng chịu không nổi: “Cho các ngươi các ngươi liền cầm, đợi chút nữa ta đem bồ kết cắt ra, mỗi người giắt một khối nhỏ trên eo đi. Không thể tắm rửa đã quá sức rồi, chúng ta phải chú ý sạch sẽ, đừng để bị bệnh.”