Tiền Bội Anh nghe trượng phu nói như vậy, tâm hơi trầm xuống.
Vậy là, nàng ở hiện đại mới hầu hạ mẹ chồng đến khi qua đời xong, rốt cuộc giải phóng. Nay chạy tới cổ đại còn phải tiếp tục hầu hạ mẹ chồng cổ đại, Vòng Kim Cô lại tròng lên đầu đúng không?
Quả thực không muốn suy nghĩ thêm mẹ chồng cổ đại là dạng người như thế nào nữa.
Tiền Bội Anh xem xét vài lần túi lương, ánh mắt lóe lóe.
Lúc nãy nàng còn cảm thấy khuê nữ nói rất có đạo lý, cần phải tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, thiếu chút nữa lại nóng trong người mà rống về phía trượng phu rồi.
Nhưng, hiện tại sao, tiết kiệm cho ai đâu? Ai biết giây tiếp theo có thể phát sinh chuyện gì? Có lẽ 3 người nhà nàng còn có thể xuyên trở về đâu? Cứ xem trong vòng mười hai giờ ba người nhà nàng xuyên tới nơi này đã phải trải qua những gì liền biết. Không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Đương nhiên mấu chốt là, chờ tới được thôn Đại Tỉnh, nếu mọi chuyện thật giống suy đoán của trượng phu, mười mấy gần hai mươi người chạy nạn cùng nhau. Như vậy, vì tiết kiệm đồ ăn, dọc đường mấy người nhà nàng phải ăn uống kham khổ tới cỡ nào a.
Nghe ý tứ kia, mẹ chồng ở cổ đại của nàng còn không phải cái dễ đối phó, gặp mặt phỏng chừng phải đem lương thực nộp lên, từ mẹ chồng tới chi phối mọi người mỗi bữa ăn nhiều hay ít.
Kia không được a, dựa vào cái gì phải nghe theo lão thái thái đó.
Tiền Bội Anh nàng hiện tại luyến tiếc ăn, đến lúc đó lương thực tiết kiệm được cũng phải chia cho mọi người ăn, còn không bằng đều ăn vào trong bụng mình. Thừa dịp hiện tại không có ai quản, là nên làm nhiều đồ ngon một chút, đều ăn vào trong bụng trượng phu cùng với khuê nữ, ít nhất, trong bụng có dinh dưỡng cũng có thể khỏe mạnh hơn chút.
Nói câu không dễ nghe, nàng lại không có ký ức, đối những người đó càng là không có tình cảm gì, những người đó có là gì của nàng đâu.
Nếu không phải là do lão Tống nói, ở cổ đại cần lên đường cùng nhiều người mới an toàn, nàng đã khuyến khích mọi người trực tiếp chạy, trở về tìm những người kia làm gì.
Đừng nói với nàng là chiếm nhân gia thân thể nên tẫn nghĩa vụ v.v..., làm như nàng muốn tới cổ đại này a, thật đủ xúi quẩy.
Tiền Bội Anh nghĩ thông suốt liền nói: “Vậy còn thêm chút bột mì làm gì, đều làm hết bái.”
Tống Phúc Sinh đang đổ bột mì vào chậu, tay run rẩy lên vài cái, bị khí phách của tức phụ chấn trụ: “Đều làm hết?”
Có chút hoài nghi mà xem Tiền Bội Anh, cứ cảm thấy tức phụ là đang nói mát.
Phải biết rằng tức phụ so với ai khác đều biết sinh sống, sao có thể nói ra lời nói còn không đáng tin cậy bằng hắn đâu.
Đừng nhìn hắn vừa rồi khuyên nữ nhi như vậy mà lầm. Hắn là đau lòng hài tử mới khuyên vậy a, muốn cho hài tử được ăn một bữa ngon cuối cùng trước khi chạy nạn.
Trên thực tế là, hắn cũng sợ hết lương thực, đến lúc đó không có đồ ăn nước uống, chẳng lẽ mọi người nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ? Đừng nhìn trong không gian có tồn lương thực ở hiện đại mà yên tâm, cái đó có thể tại chỗ lấy ra sao?
Hắn liền sợ đang biến đồ vật giữa chừng lại bị phát hiện, bí mật này tuyệt đối không thể làm người ngoài biết a, bằng không trước đó hắn bận lấy đồ vật ra ngoài làm gì đâu, tồn trong không gian bái, cần dùng liền lấy.
Tiền Bội Anh thở dài một tiếng, trước nhìn nhìn nữ nhi, sau đó mới nhìn về phía trượng phu, nói:
“Chúng ta làm bánh quai chèo, làm bánh quân cờ, ngươi nướng nhiều một ít, ngươi nướng xong lại chiên chút bánh bột mì.
Những đồ ăn này, vừa không chiếm diện tích, dễ mang theo, lại chống đói, còn đều là đồ ăn để được lâu, có thể giúp chúng ta chịu đựng một thời gian dài nột. Dùng hết cái bao bột mì này đi.
Chờ tới lúc đi cùng đoàn người ở quê, bà nội đứa nhỏ nếu làm đoàn người ngày ngày uống cháo bột loãng, chúng ta cũng đừng làm đặc thù, đâu thể tách ra ăn riêng, đúng không?
Đến lúc đó, nếu ngươi cùng khuê nữ chịu không nổi, liền đem này đó đồ ăn lén móc ra tới, lót lót bụng đi.”
Nói xong, nhớ tới còn có Tiền Mễ Thọ.
Tiền Bội Anh sờ sờ tóc mai trên đầu Tiền Mễ Thọ, từ lúc xuyên qua đến giờ, nàng đối ai ở cổ đại đều có thể tâm địa cứng rắn, duy độc tiểu hài nhi này nàng làm không được.
Mặc kệ lần xuyên qua này có phải kiếp trước kiếp này hay không, nếu như cha của nguyên thân trùng hợp họ Tiền, cũng đối xử với nàng không kém, nàng liền phải đối tốt với chồi non duy nhất còn sót lại của Tiền gia.
Sau này, nàng còn ở đây ngày nào, liền sẽ che chở đứa nhỏ này ngày đấy, Tiền Bội Anh nghĩ như thế. Có thể thấy được, Tiền Bội Anh vẫn còn nhớ thương xuyên về hiện đại đâu.
“Chúng ta là đại nhân (người lớn), chịu khổ như thế nào đều được, ta không dám tưởng Mễ Thọ cùng khuê nữ ngày ngày đều phải uống cháo loãng sẽ là cái dạng gì nữa, dù sao, tận lực làm một ít đồ ăn chống đói lại còn ngon miệng đi.”
Tống Phúc Sinh mỉm cười nhìn thê tử, khóe mắt hiện lên nếp nhăn: “Ta cũng là ý tứ này, kia còn nhiều lời làm gì, tới a, bắt đầu làm đi.”
“Tới đây.”
Hai người lập tức vội đến khí thế ngất trời, cũng không bỏ được lãng phí nước để rửa tay, trên xe mang theo một xô nước đều để dành để nấu ăn.
Chỉ trong một thời gian ngắn xe con la liền nóng giống như l*иg hấp, một nồi sắt to được bắc lên trên bếp củi, trên lò bếp cồn là cái nồi Nhật màu đen, hai bếp nấu thi nhau tỏa ra hơi nóng.
Tính cả đồ ăn của lão Ngưu, tổng cộng có chừng 80 cân bột mì, Tống Phúc Sinh tính toán dùng 30 cân bột mì chiên bánh quai chèo, trong lòng ước lượng nguyên liệu một phen: Bột nhào xong, có thể làm được chừng 500 cái, dầu để chiên ước chừng cũng cần hơn 3L.
Liếc mắt nhìn thoáng qua chai dầu 5L lấy ra từ không gian tùy thân, cùng với vỏn vẹn một cân dầu hạt cải lấy từ căn nhà ở cổ đại. Hắn tính toán dùng chai dầu 5L trước, dùng hết dầu, chai giữ lại còn có thể dùng để chứa nước, tiện lợi hơn thùng gỗ lớn không biết bao nhiêu lần, thùng gỗ chứa không được bao nhiêu nước còn nặng muốn chết.
Bên kia, Tiền Bội Anh còn bận rộn hơn Tống Phúc Sinh nhiều, nàng không những muốn xoa cục bột làm bánh quân cờ, mà còn phải làm 30 cân "bánh bột mì chiên". Tiền Bội Anh nghĩ, thà rằng chiên bánh quai chèo ít đi một chút, cũng phải làm nhiều bánh bột mì chiên.
Rốt cuộc hiện tại là ngày mùa thu, bánh quai chèo kia nhiều nhất có thể để hơn một tháng. Hơn nữa, trong chốc lát xe dừng lại, nàng còn phải lợi dụng thời điểm xuống xe đi WC nhắc nhở trượng phu, làm trượng phu tìm một cơ hội, đem tất cả gói đồ ăn vặt trong không gian của khuê nữ mở ra, lấy gói chống ẩm ở trong đó dùng để phòng ngừa mấy trăm cái bánh quai chèo để lâu ẩm mốc.
Nhưng "bánh bột mì chiên" liền bất đồng, chỗ tốt nhiều đi. Đứng mũi chịu sào chính là không phí dầu. Một cân bột mì cũng chỉ dùng chừng 30 khắc dầu, nàng làm 30 cân "bánh bột mì chiên" cũng chưa tốn hết 2L dầu nữa. Mặt khác, nó tiện lợi a, không cần nhóm bếp hấp lại, đói bụng liền dùng nước nóng pha ra một chén là có thể ăn no.
Tiền Bội Anh chỉ huy Tứ Tráng: “Đi chỗ bao quần áo tìm giúp ta bao giấy bọc đường, lại tìm xem túi đựng hạt mè ở đâu.”
Tiền Mễ Thọ nóng nảy: “Cô mẫu, ngài muốn cho vào "bánh bột mì chiên" ư?”
“A, cháu còn rất hiểu ha.”
Tiền Mễ Thọ dùng đầu óc năm tuổi của hắn tính toán, bẻ ngón tay nói: “Cô mẫu, đường quý giá, đói bụng cho vào chén nước, đây là một bữa cơm. Ngài làm bột mì chiên kia, không cần cho đường, cũng là một bữa. Hạt mè, đói bụng ăn mấy miếng, lại là một bữa.”
Tiền Bội Anh buồn cười nói: “Nhìn bộ dạng đáng thương của cháu kìa, đi đi, đừng ngồi ở trước nồi bị hun nóng, nóng muốn chết, cùng tỷ tỷ ngủ trong chốc lát đi.”
Nhắc tới nữ nhi, Tiền Bội Anh bỗng nhiên nhớ tới, nha đầu kia đã một lúc lâu không ra tiếng, khó trách nàng cảm thấy thiếu thiếu cái gì, ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Tống Phục Linh một bên dùng tay áo liên tiếp lau mồ hôi trên trán, một bên cúi đầu bận rộn may vỏ chăn.
“Con may cái gì đó?”
Tống Phúc Sinh cũng quan tâm hỏi một câu: “Con biết may không? Coi chừng kim đâm vào tay.”
Tống Phục Linh lập tức trừng ba mẹ nàng, trong lòng nghĩ: "Nào có nữ hài ở cổ đại không biết may vá a. Cha mẹ nói vậy làm lão Ngưu cùng Tứ Tráng nghe thấy được không sợ bọn họ băn khoăn sao? Nguyên chủ của thân thể này còn biết thêu hoa đâu. Liền chỉ số thông minh như ba mẹ, may là xuyên đến cổ đại, nếu là xuyên đến thời chiến làm điệp viên, đảm bảo song song làm pháo hôi[1]."
*([1] Pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hy sinh trong một bộ truyện hoặc một bộ phim, mục đích là để làm nền cho nhân vật chính.)*
Tống Phục Linh không ra tiếng, đem đồ vật trong tay đưa đưa về phía trước, ý bảo cha mẹ tự xem đi.
Nàng đang vội vàng đem miếng lót phòng ẩm may vào trong vỏ chăn bằng vải bố ở cố đại, nếu không miếng lót phòng ẩm dùng riêng quả thật là quá chói mắt.
Nàng ở hiện đại cũng đã tự thể nghiệm cảm giác đó. Hôm đó nàng đi nghe âm nhạc ngoài trời, bên ngoài trời mưa lạnh, nàng liền phủ thêm miếng lót phòng ẩm, người khác luôn là cố ý vô tình nhìn về chỗ nàng. Càng không cần nói nơi cổ đại này, màng nhôm phòng ẩm bóng lưỡng lóe sáng, đến lúc đó nhân gia nếu hỏi cũng nói không rõ được.
Nghĩ vậy, Tống Phục Linh phạm sầu mà dùng ánh mắt ý bảo ba nàng nhìn cái ba lô Adidas, ý tứ chính là: Ba lô có kính viễn vọng gì đó, ngài phải nghĩ biện pháp nói dối, trước hết cứ lừa gạt lão Ngưu cùng với Tứ Tráng, đem bọn họ thu phục, làm chứng nhân cho chúng ta, chứng minh những đồ vật kỳ quái này lai lịch chính đáng, như vậy sẽ dễ lừa gạt những người ở quê quán hơn.