Chị tên gì vậy? "Triệu Cảnh Nguyệt đáp lời.
Triệu cô nương gọi ta là Hạnh Nhi là được.
Hạnh Nhi tỷ tỷ, tiểu thư các ngươi dễ nói chuyện sao?
Triệu Cảnh Nguyệt cảm thấy vẫn phải hỏi thăm một chút Hoàng tiểu thư này người như thế nào mới được, nếu là cái loại âm tình bất định này, ngôn hành cử chỉ phải càng thêm cẩn thận mới được, đừng cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm cũng không biết vì sao.
Hạnh Nhi thấy Triệu Cảnh Nguyệt có chút co quắp, cười đáp: "Tiểu thư chúng tôi rất tốt, Triệu cô nương đừng lo lắng.
Triệu Cảnh Nguyệt cảm giác từ lúc vào cửa đến bây giờ đã đi hơn mười phút, khó trách xa phu nói Hoàng phủ rất lớn, không nên tùy ý đi lại, cái này xác thực sẽ ở trong phủ đi lạc.
Sắp tới rồi, tiểu thư đã chờ ở sảnh tây.
Cũng may xuyên qua trúc viên này liền đến tây sảnh.
Triệu Cảnh Nguyệt đi vào tây sảnh liền thấy Hoàng tiểu thư đã ngồi ở ghế trên chờ.
Hạnh Nhi vào nhà liền nói với Hoàng tiểu thư: "Tiểu thư, Triệu cô nương đến rồi.
Mau mời ngồi. "Hoàng tiểu thư khẽ mím môi, cười nhìn về phía Triệu Cảnh Nguyệt.
Triệu Cảnh Nguyệt bước vào cánh cửa này liền bắt đầu có chút câu nệ, dù sao nàng chưa từng đối mặt với tiểu thư khuê các, không biết nên dùng loại ngữ khí nào nói chuyện.
Nàng giương mắt nhìn kỹ Hoàng tiểu thư một chút.
Hoàng tiểu thư dựa vào tay vịn ghế dựa, dung mạo thanh tú lại rất gầy gò, khóe miệng hơi nhếch lên, má trái còn mơ hồ có lúm đồng tiền.
Hạnh Nhi dẫn Triệu Cảnh Nguyệt vào chỗ ngồi, nàng liền đi tới bên cạnh Hoàng tiểu thư.
Tôi tên là Hoàng Thiên Lạc, gọi tôi là Thiên Lạc là được. "Hoàng Thiên Lạc đổi tư thế, ngồi thẳng người.
Ta là Triệu Cảnh Nguyệt. "Đang nói chuyện có người đưa nước trà điểm tâm đến.
Triệu cô nương bao nhiêu tuổi?
Năm nay mười tuổi. "Triệu Cảnh Nguyệt tuy nói đã mười tuổi, nhưng thân thể hơi nhỏ gầy, nhìn chỉ có bảy tám tuổi.
Hoàng Thiên Lạc không chỉ kinh ngạc vì Triệu Cảnh Nguyệt mười tuổi, mà còn nghi ngờ chuyện cô cởi bỏ Cửu Liên Hoàn, Hoàng Thiên Lạc cắn môi đánh giá Triệu Cảnh Nguyệt một lát, cuối cùng vẫn đưa ra câu hỏi: "Triệu cô nương là người cởi bỏ Cửu Liên Hoàn ngày hôm đó?"
Chỉ là ngày đó trùng hợp, liền cởi ra. "Triệu Cảnh Nguyệt khiêm tốn trả lời.
"Cửu liên hoàn này ta nghiên cứu mấy tháng cũng không cách nào cởi ra, ngày đó cũng chỉ là tìm cớ, xem những người khác có thể cởi ra hay không. Nếu có người có thể cởi ra thì có thể giải nghi hoặc trong lòng ta, nếu không người có thể giải vậy thì thôi, trở về ta tự mình suy nghĩ một chút là được." Hoàng Thiên Lạc xác thực nghĩ tới có thể sẽ có người cởi ra tại chỗ, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới là cô nương mười tuổi trước mắt này.
Nàng vung tay lên, Hạnh Nhi bên cạnh liền rời đi.
Không cần đoán cũng biết, Hạnh Nhi này nhất định là đi lấy Cửu Liên Hoàn.
Hoàng Thiên Lạc không chỉ muốn xác minh Triệu Cảnh Nguyệt có thể cởi bỏ cửu liên hoàn hay không, cũng muốn học tập cởi bỏ như thế nào.
Không bao lâu, Hạnh Nhi liền cầm Cửu Liên Hoàn trở về.
Triệu cô nương biểu diễn thêm một phen được không?
Tuy rằng lời này là một câu nghi vấn, nhưng Hạnh Nhi đã đem Cửu Liên Hoàn đưa đến tay Triệu Cảnh Nguyệt, cái này không biểu diễn cũng không được a!
Triệu Cảnh Nguyệt không đáp lời, trên tay bắt đầu thuần thục thao tác, chỉ chốc lát sau liền cởi ra.
Hoàng Thiên Lạc vừa mới còn ngồi, chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh Triệu Cảnh Nguyệt, tay phải nắm chặt khăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Triệu cô nương lúc trước giải qua?
Lần trước trong lúc vô tình cởi ra, ta nhớ là giải như thế nào, hôm nay liền nhanh hơn rất nhiều.
Hoàng Thiên Lạc thậm chí không thể tin được hai mắt của mình, làm sao đồ chơi phức tạp như vậy vừa đến trong tay Triệu Cảnh Nguyệt liền giải khai nhanh như vậy.