Chương 6: Nạp thϊếp

[Hóa ra là nhắm vào vị trí con trai cả.]

Lưu Uyển thầm cúi đầu, bà có thể nhịn bất cứ ủy khuất nào, chỉ duy nhất không thể để một đứa trẻ thay thế con gái nàng ở bên cạnh.

"Mẫu thân, không thể nuôi đứa trẻ xấu xa đó, nó sẽ hại chết người và cả nhà ngoại tổ"

"oa oa oa..."

Tiếng khóc của con gái vang bên tai bà, nhìn chân ngắn sắp đạp tới rồi, Lưu Uyển nghĩ đến lúc sinh con gái bà suýt bị đánh tráo, ánh mắt bà kiên định hơn.

"Lão phu nhân đã chọn sẵn người làm thϊếp cho Tấn An rồi sao?" Lưu Uyển nói.

Lão phu nhân bỗng chốc khựng lại, ánh mắt lóe lên: "Không có, con mới sinh xong, sao ta có thể nạp thϊếp cho nó chứ."

Lưu Uyển cười lạnh: "Vậy thì nạp thϊếp đi."

"Con, ý con là sao?"

"Con mới sinh xong thân thể suy nhược, e là cả năm cũng không thể hầu hạ phu quân, nạp mấy nàng thϊếp, người đem đứa bé trai này cho các nàng thϊếp ấy nuôi dưỡng, cũng không tính là bạc đãi. Sau này các nàng thϊếp lại sinh thêm con trai cho Hầu phủ cũng tốt."

Lưu Uyển mỉm cười.

Lão phu nhân sửng sốt hồi lâu, mới ấp úng đồng ý.

Bà không ngờ, Lưu Uyển thà cho phu quân nạp thϊếp, cũng không chịu nhận nuôi đứa bé này.

[Lưu Uyển sao lại thay đổi vậy?]

Lại qua mấy ngày.

Thân thể Lưu Uyển đã khá hơn, Phán Xuân dẫn Tử Mộ và Tử Tinh đến gặp Lưu Uyển.

Người vào trước là Tử Tinh.

Tử Tinh hoạt bát, can đảm, luôn cười, đôi mắt cong như trăng non.

"Mẫu thân, chúng con có thể xem muội muội không?"

Tử Tinh chớp mắt, nghe tiếng cười khúc khích của đứa bé gái trên giường, tò mò hỏi.

"Tất nhiên là được rồi." Lưu Uyển vừa định đi thay quần áo, bảo Phán Xuân trông chừng con rồi vào phòng trong.

Được cho phép, Tử Tinh tiến lên gần, nhưng vì thân hình quá nhỏ, lan can thì quá cao. Cô bé vung vẩy hai bàn tay nhỏ, sắp khóc òa lên rồi.

Phán Xuân cười, bế cô bé lên cho nhìn thấy muội muội.

Muội muội thật xinh đẹp, là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Tạ Vãn Vãn đang chơi thổi bong bóng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cậu bé dễ thương, mắt sáng rỡ.

[Cậu bé dễ thương quá, muốn ôm một cái quá, hì hì hì...]

Tử Tinh sợ đến khóc, trốn trong lòng Phán Xuân: "Oa oa, muội muội đang nói chuyện."

"Muội muội còn nhỏ, sao biết nói chuyện chứ, đừng khóc nữa đừng khóc nữa." Phán Xuân cười khổ dỗ dành.

Nghĩ đến mình là một đứa bé, Tạ Vãn Vãn ngượng ngùng cười, lộ ra cái miệng không có răng dễ thương vô cùng.