Chương 4: Nhận nuôi nam chính

Lưu Uyển trong lòng xác nhận thêm mấy phần, thất vọng nói: "Thế tử đâu?"

"Thế tử mỗi tháng đều có một khoảng thời gian ra ngoài, chắc vài ngày nữa sẽ về."

Lưu Uyển nghe xong như chết lặng, môi run rẩy, thậm chí quên cả cho con bú.

[Khó trách khi sinh nở phu quân không đến, hóa ra là đang mưu tính chuyện đánh tráo con với ngoại thất sao? Đứa bé trai kia, thật sự là con của phu quân bà và ngoại thất sao? ]

Lòng bà đau như cắt, cảm giác ngột ngạt dâng lên khiến bà không lấy lại tinh thần.

Bà nghĩ, mình gả vào đây năm năm, liên tục uống thuốc, không màng thân thể suy nhược mà cố gắng hết sức để Hầu phủ nở nhành lá, rốt cuộc là vì cái gì?

"Phu nhân, sao vậy?" Phán Xuân lo lắng hỏi.

"Không, ta không sao." Lưu Uyển hoàn hồn, may mắn nghĩ, lời nói trong lòng của con cũng chưa chắc đã đúng, bà phải tìm cách kiểm chứng mới được.

Nhưng ngay lúc này.

Lão phu nhân lại bế đứa bé trai kia đến phòng nàng.

Lưu Uyển cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Lão phu nhân liền nói: "Uyển Nhi, ta về nghĩ đi nghĩ lại, đứa bé trai này không tìm được phụ mẫu thật đáng thương, nếu dưới gối con có một đứa con trai, với địa vị của con cũng tốt ."

"Chi bằng để đứa bé này làm dưỡng tử."

Lưu Uyển lúc này mới nhìn kỹ đứa bé trai trong lòng Khánh ma ma.

Quả thật thấy có vài phần giống phu quân, đặc biệt là cái mũi cái miệng, như đúc từ một khuôn ra.

Hơn nữa nhìn qua đã thấy lớn hơn con gái bà mấy ngày.

Bà nén nỗi ủy khuất dâng lên trong lòng nói: "Đã không tìm được phụ mẫu của nó, Hầu phủ sao có thể giấu phụ mẫu của nó mà nhận nuôi,nếu nó lớn lên biết chuyện này, ắt sẽ oán hận chúng ta."

"Hầu phủ có ơn nuôi dưỡng nó, nó sẽ không oán hận Hầu phủ đâu." Lão phu nhân buột miệng.

Bà ta quả nhiên biết chuyện này!

Lưu Uyển trong lòng run lên dữ dội, mình hết lòng hết sức quản lý Hầu phủ năm năm, họ lại giấu bà, để bà nuôi con của phu quân và ngoại thất.

"Lão phu nhân, Hầu phủ là quý tộc, nếu cứ nhận nuôi bừa những đứa trẻ không rõ lai lịch vào tên chủ mẫu ta, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người đem con bỏ vào Hầu phủ, ai cũng biết là người tốt bụng, sẽ không thấy nạn mà không cứu nhưng mà huyết mạch Hầu phủ sau này sẽ ra sao?"

Lão phu nhân nghẹn lời: "Ma ma kia nói, khi nhặt được đứa bé này, quần áo trên người nó không giống nhà nghèo khó."