Chương 29: Khảo tội

Lưu Uyển nhận lấy, viên ngọc này vẫn còn ấm!

"Đây là quà của vị trưởng bối nào tặng, sao lại quý trọng đến vậy!" Lưu Uyển kinh ngạc hỏi.

"Phu nhân cất kỹ là được, chuyện hoàng thất, đừng hỏi lý do." Hạ Thiên Lân nói xong liền xoay người rời đi.

Tạ Tấn An còn chưa kịp nịnh bợ, ánh mắt đầy kinh hãi.

Thân ảnh nhỏ bé lên xe ngựa, lại dừng lại ở chỗ tối, "Hoàng thúc!"

Trên một chiếc xe ngựa khác, một góc màn nhẹ nhàng vén lên, khuôn mặt nam tử tinh xảo, ánh mắt đạm mạc, "Làm phiền chất nhi rồi."

Nội viện hầu phủ đã loạn như tơ vò.

Hứa Nhu Nhu quỳ gối ở thiện đường, bị lão phu nhân tát một cái khiến mặt sưng lên, lão phu nhân chỉ vào cô ta đang run rẩy,

"Tiện nhân, ta đem vật quý do Hoàng thượng ban tặng cho con ngươi, ngươi lại đi khắp nơi rêu rao như vậy? Ngươi có biết hầu phủ bị ngươi hại đến mức nào không!"

Hứa Nhu Nhu đỏ hoe mắt, cả người mềm nhũn vì sợ hãi, "Lão phu nhân, không phải con, là có người đẩy con xuống nước, còn có Hoài Sơn nữa, con cũng không biết tại sao tên nha đầu Bạc Liễu kia lại ôm Hoài Sơn chạy ra! Lão phu nhân, con không có ý muốn hại hầu phủ đâu!"

Cô ta vốn chỉ là một cô gái quê, chưa từng trải qua chuyện lớn nào, càng không hiểu mấy quy củ này.

Nếu biết bên ngoài có nhiều phu nhân quý tộc như vậy, có đánh chết cô ta cũng không dám bước ra.

Bạc Liễu cũng sợ choáng váng, "Lão phu nhân, nô tỳ nghe thấy thiếu gia Hoài Sơn khóc rất nhiều, mặt đỏ bừng lên, không biết phải làm sao, các tỷ muội trong phủ bảo phải đưa đi tìm nhũ mẫu, nô tỳ mới..."

Nghe xong, lão phu nhân chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, nhìn Hứa Nhu Nhu, "Nếu ngươi an phận thủ thường ở yên trong phòng thì sao lại bị người đẩy xuống nước!"

Hứa Nhu Nhu che mặt, cô ta không biết có nên nói hay không.

"Nói đi!"

"Là con nghe nói sẽ có người rơi xuống nước, mới định chạy ra xem một chút..."

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, đuổi hết mọi nha hoàn trong viện đi ra.

Tại chỗ chỉ còn Khánh ma ma.

"Những lời đó ngươi nghe ai nói!" Khánh ma ma lạnh lùng hỏi Hứa Nhu Nhu.

Hứa Nhu Nhu cố gắng hồi tưởng, lúc đó chỉ lo cho nỗi ủy khuất của mình, nghe thấy mấy nha hoàn bàn tán ngoài cửa sổ.

Hầu phủ lớn như vậy, cô ta làm sao biết là nha hoàn nào!

Cô đã sập bẫy của người ta rồi!

Khó trách lão phu nhân nổi giận.

"Con thật sự không nhớ rõ, nhưng con vẫn một lòng hướng về lão phu nhân, con cũng bị người hãm hại, họ cố ý nói những chuyện này cho con nghe..."