Chương 16: Gọi nó là Lai Đệ thì sao?

Lão phu nhân sững người một lúc, môi mấp máy đáp, "Đây quả là cái tên hay mà."

Lưu Uyển lại nói, "Tên tốt như vậy, chi bằng đặt cho thằng bé kia? Gọi nó là Lai Đệ thì sao?"

Sắc mặt lão phu nhân càng khó coi hơn, nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều, "Đã người ta đều biết rồi, thì cũng không tiện đổi nữa, Vãn Vãn thì Vãn Vãn vậy, đợi đến tiệc trăm ngày, lại ban thêm mấy cái tên nhỏ cho đứa bé bốc thăm là được."

Lưu Uyển gật đầu nói với lão phu nhân, "Được, đến lúc đó con sẽ nhờ đại ca, đại tẩu mời Trần thái phó là thầy của Thái tử đến viết mấy chữ đẹp cho Vãn Vãn."

Lão phu nhân liếc nhìn nàng, lóe lên chút khinh thường, "Chỉ là một đứa con gái thôi, cần gì phải rình rang mời Trần thái phó đến viết chữ, tình cảm này để dành biết đâu sau này còn dùng được."

Lưu Uyển cười cười, "Đây là tình cảm của đại ca con."

Không phải của Hầu phủ.

Lão phu nhân nghẹn lời, hơi thở không lên không xuống, khó chịu vô cùng.

Tạ Tấn An thấy thế cũng không tệ, sắc mặt cũng dịu đi một chút, "Trần thái phó có thể đến viết chữ là tốt nhất, đến lúc đó để ông ấy viết thêm mấy chữ đẹp cho các thiếu gia trong phủ, cũng coi như Hầu phủ được thầy của Thái tử chiếu cố."

Khóe mắt lão phu nhân giật giật, bất mãn nhìn Tạ Tấn An.

Tạ Tấn An quay đầu, "Chẳng phải rất tốt sao?"

Lão phu nhân chỉ có thể nói ý kiến của hắn rất hay.

Thế này không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nhưng trong lòng bà vẫn bực bội vô cùng, không gọi là Chiêu Đệ thì Lưu Uyển làm sao còn sinh con trai được, xem ra Lưu Uyển không định sinh con nữa rồi.

Không sinh con trai thì làm sao được? Hầu phủ sao có thể không có con trai ruột thịt?

Không được, bà phải nghĩ cách cho Hoài Sơn một thân phận tốt, mới có thể tính là con trai ruột được.

[Bà đưa mắt nhìn Lưu Diệp đang đứng bên cạnh, quả thực là một người rất tốt, ôn nhuận phong độ, khiêm hòa lễ độ, khó trách Ngũ công chúa lại chọn hắn làm Phò mã.]

Lại nhìn cháu trai mình, rõ ràng cũng chẳng kém.

Nghĩ một lúc, bà nói với Lưu Diệp, "Lưu Thứ sử trẻ tuổi hữu vi, hôm nay lão thân vì con bày tiệc đón gió, có được không?"

Lưu Diệp mỉm cười nhẹ, trong đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường , "Được chiêu đãi long trọng như vậy, lại khiến ta thấy vinh hạnh quá."

"Mấy hôm nữa, chính là tiệc đầy tháng đứa con của Uyển nhi, vẫn mong Lưu Thứ sử nhiều hơn chiếu cố Hầu phủ, cho Vãn Vãn một tiệc đầy tháng long trọng mới phải."