Chương 9

Đều do anh ta trước kia chẳng thèm ngó ngàng gì đến diễn đàn trường học, có chút thời gian là dành thời gian đó để chơi bóng rổ, đua xe hoặc tập boxing. Anh ta có quá nhiều sở thích, chẳng thấy diễn đàn có gì hay ho, giờ nghĩ lại thấy tiếc ghê.

Thẩm Trạch không biết Lục Thiệu đang nghĩ gì, cũng không biết Lục Thiệu có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Xán, nếu không thì giờ này chắc anh ấy không thể nào giữ được bình tĩnh nổi.

Lục Thiệu nhìn Thẩm Trạch đang ngồi bên cạnh, suy nghĩ xem có nên nói với cậu ấy hay không, nói rằng anh ta có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Xán, nhưng mà cũng kỳ lạ quá, tự dưng nói tôi có thể nghe được tiếng lòng của em trai cậu, chắc Thẩm Trạch sẽ tưởng anh ta đang đùa giỡn.

Thôi thì vẫn là không nên tùy tiện mở lời, đợi lúc nào nghĩ ra lý do thích hợp, và có thể khiến Thẩm Trạch tin rằng anh ta không phải đang trêu chọc cậu ấy thì hãy nói.

Nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn dòng người trong đại sảnh có vẻ náo động, Thẩm Xán bỗng đứng phắt dậy, nói: "Mẹ, con đi xem thử có chuyện gì."

【Dưa hấu vàng cỡ bự đây rồi, truyện mẹ kế bản đời thực. Nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra, nghĩ đến cảnh nhà không có ai, bảo con trai vào nhà đi. Ba con đi rồi, chúng ta tiếp tục tâm sự, như này mới kí©h thí©ɧ làm sao. Hơn nữa, nhà bọn họ còn họ Vương, còn có thể gọi là "lão Vương nhà bên" (kẻ nɠɵạı ŧìиɧ với vợ mình) là con trai tôi, haiz, mình đúng là thất đức quá..】

(*)Về cái tên “Lão Vương Nhà Bên”: Người ta hay đùa gọi một người nɠɵạı ŧìиɧ với vợ người khác là “Lão Vương”, xuất phát từ một truyện cười: Hai vợ chồng nhà đó có một đứa con, đến lúc nó bập bẹ nói chuyện, nó gọi ai thì mấy ngày sau người đó sẽ ngủm. Gọi ông nội, ông nội ngủm, gọi bà nội, bà nội cũng ngủm, nhưng khi đứa con gọi cha, ông Vương hàng xóm lại ngủm:v

Thẩm Xán nói xong, đợi một tiếng đồng ý, nào ngờ mọi người lại muốn đi cùng cậu. Chẳng phải người nhà cậu không thích xem náo nhiệt sao? Lục Thiệu đi xem thì cậu còn hiểu được, sao ngay cả Hoắc Tỉ cũng có hứng thú xem náo nhiệt thế này?

Hoắc Tỉ thật sự không có hứng thú gì với chuyện này, anh cũng từng nghe không ít chuyện xấu trong các gia tộc, còn có chuyện còn kỳ quái hơn thế này nữa.

Chỉ là hắn tương đối có hứng thú với Thẩm Xán. Tại sao Thẩm Xán lại biết chuyện này nhỉ, đã sớm dò la được từ đâu vậy?

【 Woa woa woa, đã bắt đầu rồi, ôi còn thật sự là một chiếc giường thật lớn. Aizz mình kích động như vậy có phải hơi không tốt không nhỉ, có hơi thất đức quá. 】

Những người nghe được tiếng lòng của Thẩm Xán muốn nói cậu cũng biết điều đó sao.

【 Nhưng mà ông cụ Vương này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc vợ mang thai khiến vợ bị trầm cảm mà chết, con cũng chết trong bụng mẹ, chưa được hai tháng đã vội vàng đón bé ba và đứa con trai mà bé ba sinh ra về nhà. 】

【 Sau đó lại tiếp tục nɠɵạı ŧìиɧ, còn dẫn mấy đứa con riêng về nhà nuôi, bé ba nhẫn nhịn bao lâu nay cũng bị ông ta chọc tức mà chết, sau đó lại cưới người phụ nữ hiện tại, kết quả bây giờ con trai cả của ông ta lại dan díu với người vợ hiện tại luôn, đúng là đáng đời. 】

Mọi người rút lại câu nói vừa rồi, Xán Xán nhà bọn họ chẳng có gì là thất đức cả, đúng là lão già họ Vương này đáng đời.

"Tao cho mày ăn cho mày mặc, mày với mẹ kế của mày dan díu với nhau như vậy có còn coi tao ra gì không?" Ông cụ Vương mặt đỏ tía tai quát lớn với đứa con trai cả của mình.

Đồng thời cũng nói với người phụ nữ trên giường: "Tôi cho cô thân phận phu nhân nhà họ Vương, cho cô cuộc sống mà cô chưa từng có, cô báo đáp tôi như vậy sao?"

Những người xung quanh đều cảm thấy ông cụ Vương có chút đáng thương, tuổi này rồi còn phải chịu cảnh này. Chỉ có những người nhà họ Thẩm là nét mặt rất bình thường, không hề lộ ra vẻ gì là thương xót ông ta.

"Cho tôi ăn cho tôi mặc là xong chuyện sao? Mẹ tôi bị ông chọc tức đến chết, còn rước về một đám con riêng để chúng tôi ngứa mắt. Tôi cố ý muốn trả thù ông đấy, thì sao nào."

"Hơn nữa tôi cũng chỉ học theo ông thôi, chẳng phải ông nhìn thấy phụ nữ là không kìm chế được sao? Bản thân mình chẳng ra gì, còn mong con trai mình là thứ tốt đẹp gì sao?"

Ông cụ Vương nghe con trai nói vậy thì cảm thấy vô cùng mất mặt, nghĩ đến còn có nhiều người ở đây xem náo nhiệt như vậy liền tức giận mắng một tiếng "Láo toét" rồi ném cây gậy của mình qua.

Con trai ông ta cũng không chịu thua kém, lập tức cầm lấy thứ gì đó bên cạnh ném lại, đồ đạc trong phòng thì nhiều, đồ đạc ở hành lang thì không nhiều lắm. ông cụ Vương chỉ có thể vừa né tránh vừa nhặt đồ trên đất ném trả lại.