"Thôi, cậu không cần phải giải thích với tôi nữa. Chúng ta nói không thông." Thẩm Xán nói xong câu đó liền không định tiếp tục giao tiếp với nhân vật thụ chính nữa.
Dù sao cho dù cậu ta có làm sai, cậu cũng không cảm thấy nhân vật thụ chính sẽ tự nhận thấy mình sai, thật lòng muốn xin lỗi thì ít nhất cũng phải quan tâm xem cậu có bị ốm đau gì không, hoặc là bồi thường, lời xin lỗi suông thì có tác dụng gì.
Lát nữa nhân vật công chính nhìn thấy lại nói mình bắt nạt cậu ta, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, quả nhiên một tiếng quát vang lên: "Cậu bắt nạt Khả Khả làm gì? Không phải chỉ là đυ.ng trúng cậu một cái sao? Khả Khả cũng đâu phải cố ý."
"Chậc, anh dùng con mắt nào nhìn thấy em trai tôi bắt nạt cậu ta vậy?" Thẩm Trì chắn trước mặt Thẩm Xán, bất lực chậc một tiếng rồi lên tiếng.
"Tôi dùng cả hai con mắt đều nhìn thấy! Các người ép Khả Khả đến khóc rồi mà còn không tính là bắt nạt? Chẳng lẽ phải động tay động chân mới tính là bắt nạt sao? Đây chính là tố chất của người nhà họ Thẩm các người sao?" Chu Kính Hiên tức giận nói.
[Vậy thì hai con mắt của anh đều bị mù rồi, không chỉ mù mắt mà còn mù cả tâm nữa, thật đáng sợ.] Ngay lúc mọi người á khẩu không nói nên lời, tiếng lòng của Thẩm Xán lại vang lên khiến người ta không nhịn được cười.
"Tố chất của người nhà họ Thẩm chúng tôi thế nào không liên quan đến anh, ít nhất chúng tôi sẽ không trong trường hợp chưa rõ sự thật đã vội vàng chất vấn người khác, cũng sẽ không ở nơi công cộng lớn tiếng ồn ào." Thẩm Trạch đi đến trước mặt Thẩm Xán, cường thế nói.
"Rốt cuộc là ai mới là người không có tố chất? Anh gào mấy tiếng đó, tai tôi sắp điếc rồi, anh có giọng đó thì không bằng về cổ vũ cho thành tích đang xuống dốc và giá cổ phiếu đang lao dốc của công ty nhà anh đi, xem có vớt vát được chút nào không." Lục Thiệu vừa nói vừa cà lơ phất phơ đi đến khoác vai Thẩm Trạch.
Chu Kính Hiên nhìn thấy Lục Thiệu lên tiếng liền không nói nữa, hắn ta và loại người như Lục Thiệu không có gì để nói. Chẳng qua là có gia thế tốt, cộng thêm có mấy người chị gái và anh rể lợi hại thôi mà?
Cứ như thể anh ta là người giỏi nhất trong số các cậu chủ nhà giàu ở thành phố A vậy, kiêu ngạo hống hách, Chu Kính Hiên lại nhớ đến trước đây hắn ta từng có ý muốn kết giao với Lục Thiệu, kết quả là Lục Thiệu lại tỏ ra lạnh lùng, khinh thường hắn ta. Chu Kính Hiên kéo Thẩm Khả Khả bỏ đi, bọn họ còn có việc phải làm.
Hai người vừa đi, Thẩm Trạch liền gỡ tay Lục Thiệu đang đặt trên vai mình xuống rồi mới nói: "Cậu lên tiếng làm gì, đây là chuyện nhà chúng tôi. Cẩn thận người khác ghi hận cậu vì những lời cậu nói đấy."
"Tiểu Trạch nói gì vậy, chuyện của cậu chính là chuyện của anh đây, quên mất tình bạn cách mạng nhiều năm cùng phòng ký túc xá với anh rồi sao? Hơn nữa, cậu ta muốn ghi hận thì cứ việc ghi hận, có bản lĩnh thì đến tìm anh gây chuyện." Lục Thiệu không cho phép Thẩm Trạch xa cách với mình.
Thẩm Trạch trừng mắt nhìn Lục Thiệu: "Ai là Tiểu Trạch hả?" Lục Thiệu thấy Thẩm Trạch tức giận trừng mắt nhìn mình vì cách gọi này, liền cười đưa tay véo má Thẩm Trạch, khuôn mặt này của Thẩm Trạch thật sự ngay cả lúc tức giận trừng mắt nhìn người khác cũng đẹp như vậy.
[Anh hai và anh ấy ở trường cũng hay ở chung như vậy sao? Chẳng trách đến bây giờ trên bảng CP vẫn còn hai người.] Thẩm Xán nhìn thấy màn tương tác của hai người, thầm nghĩ.
Lục Thiệu nghe được tiếng lòng của Thẩm Xán, thầm nghĩ bảng CP là cái gì vậy, đây là lần thứ hai nhắc đến rồi, trên đó có anh ta và Thẩm Trạch sao?
Anh ta và Thẩm Trạch tốt nghiệp bao lâu rồi mà vẫn còn hai người bọn họ. Nhưng mà bọn họ không phải nên lên bảng anh em tốt sao? Bọn họ chính là anh em tốt chí cốt.
16 tuổi học cấp 3 đã ở cùng phòng ký túc xá, sau đó lên đại học vẫn ở cùng phòng ký túc xá, thật là có duyên. Bọn họ ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau, chơi game cùng nhau, thỉnh thoảng còn giúp nhau kỳ lưng.
Hơn nữa anh ta và Thẩm Trạch lại bất ngờ rất hợp nhau, rõ ràng những thứ hai người thích cơ bản đều không giống nhau.
Có phải là vì sau khi Thẩm Trạch bắt đầu bận rộn với việc thành lập công ty thiết kế? Sau đó không còn giống như hồi cấp 2, ngày nào cũng đến xem anh ta chơi bóng nữa, người khác không nhìn thấy mối quan hệ của hai người tốt đến mức nào, cho nên mới không có tên trên bảng anh em tốt.
Những màn tương tác hàng ngày của bọn họ trong ký túc xá, người khác cũng không nhìn thấy, anh ta đến công ty thiết kế của Thẩm Trạch để ở bên cạnh Thẩm Trạch làm việc, bọn họ cũng không nhìn thấy.
Anh ta và Thẩm Trạch đã bỏ lỡ một bảng xếp hạng, thật đáng tiếc, rõ ràng danh tiếng anh em tốt chí cốt của bọn họ phải vang danh khắp trường đại học năm đó mới đúng.