Chương 27

Lỡ như có thể ở bên nhau, có thể cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn, vậy thì một gia đình trọn vẹn chắc chắn là tốt hơn, nếu không thể thì cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ là được rồi.

Bọn họ thật sự rất đau lòng cho đứa trẻ, bọn họ đã chết rồi, đứa trẻ cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, rõ ràng chưa từng hưởng thụ một chút gì của nhà bọn họ, vậy mà vẫn muốn báo thù cho bọn họ. Có thể thấy là nó rất yêu quý ba của nó.

Hứa Thanh Thanh chú ý thấy con trai có động tác muốn xông ra ngoài, cô ấy không ngăn cản. Đứa trẻ nghe nói ba mình sẽ trở thành người thực vật chắc là sợ hãi lắm, tuy rằng có thể nó cũng không biết người thực vật là gì, nhưng ít nhất nó cũng biết là đã xảy ra chuyện.

Thẩm Xán thở dài [Trời ạ, vừa mới nhớ ra trong cốt truyện chỉ nói hai người suýt chút nữa thì gặp được nhau trong bữa tiệc này, cũng không nói Hứa Thanh Thanh và cháu trai ăn mặc ra sao. Thế này thì mình phải tìm bao lâu đây?]

Thẩm Xán thầm than trong lòng, cúi đầu xuống thì nhìn thấy một đứa trẻ mặc vest nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu đang đứng bên cạnh nhìn mình với vẻ mặt vô cùng tò mò.

"Nhóc con, sao cháu lại ở một mình thế này? Mẹ cháu là ai? Ở đâu? Để chú bảo người dẫn cháu đi tìm mẹ nhé?" Thẩm Xán thấy đứa trẻ chỉ có một mình bên cạnh không có ai đi cùng nên lên tiếng hỏi.

"Không phải một mình, mẹ là Hứa Thanh Thanh, mẹ ở phía sau." Đứa trẻ nghiêm túc giải thích từng chữ một.

Nó muốn đi tìm ba, nhưng mà có rất nhiều người, nó sợ mình nhận nhầm người, như vậy sẽ bị mắng.

Rồi cậu bé lại nghe thấy giọng nói lúc trước, giọng nói đã nói rất nhiều điều mà cậu bé không hiểu. Cậu bé nghe ra được từ tiếng thở dài và câu chửi thề khi người đó đi ngang qua.

"Mẹ cháu là Hứa Thanh Thanh!?" Người lên tiếng trước Thẩm Xán là Thẩm Diệu. Thẩm Diệu nói xong liền chạy đến trước mặt đứa trẻ, xoay trái xoay phải nhìn cậu bé rồi hỏi: "Cháu tên gì?"

"Cháu, cháu tên là Hứa Trác, Trác trong Trác Việt. Mẹ cháu đặt." Hứa Trác có chút căng thẳng nói, đây hình như là người nhà của ba, liệu họ có thích cậu bé không.

Thẩm Diệu kích động kêu lên một tiếng tốt quá, vừa rồi Xán Xán còn đang nói đi đâu tìm, kết quả không ngờ lại ở ngay đây.

Thẩm Trạch thấy dáng vẻ hấp tấp của Thẩm Diệu sợ anh ta dọa Hứa Trác sợ, bèn bước đến trước mặt Hứa Trác hỏi: "Mẹ cháu đâu? Ở chỗ nào phía sau?"

Tại sao lại là Thẩm Diệu và Thẩm Trạch chào hỏi trước? Bởi vì Thẩm Dự có chút không dám tiến lên, đây là con trai của anh sao? Trông còn nhỏ quá, thật sự đã năm tuổi rồi sao?

Hiếm khi Thẩm Dự lại có chút không dám tiến lên chào hỏi, con trai anh bây giờ có mong chờ được gặp anh không?

"Anh, qua đó đi." Thẩm Trì đẩy Thẩm Dự một cái. Thẩm Dự vẫn bước tới, tuy rằng biết được mình có con là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn rất yêu quý đứa trẻ này.

Không chỉ là nghe nói về những gì nó đã làm cho anh sau này, mà còn là vì anh thật sự vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã thích, đây chính là tình máu mủ ruột thịt sao?

"Chào Hứa Trác, chú là Thẩm Dự. Rất vui được làm quen với cháu, cháu dẫn chú đi gặp mẹ cháu được không?" Thẩm Dự ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ nghiêm túc nói.

Đứa trẻ còn nhỏ, anh không thể trực tiếp nói với cậu bé rằng chú là ba của con được, vẫn là nên gặp mặt Hứa Thanh Thanh trước, để Hứa Thanh Thanh nói với cậu bé sẽ thích hợp hơn.

Hứa Trác gật gật đầu, nắm lấy tay Thẩm Dự dẫn anh đi về phía mẹ. Cậu bé rất mong chờ được nhìn thấy mẹ, để mẹ xem cậu đã nắm được tay ba rồi này.

Lúc bọn họ đi về phía Hứa Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh cũng đang đi về phía này. Ba người vừa vặn gặp nhau trên đường.

"Thẩm Dự, đã lâu không gặp." Hứa Thanh Thanh lên tiếng trước. Thẩm Dự đáp lại một câu đã lâu không gặp, sau đó Hứa Thanh Thanh lại nói tiếp: "Anh đã nhìn thấy Tiểu Trác rồi đấy, thật ra người đêm hôm đó là tôi, Tiểu Trác là con của anh."

Thẩm Dự gật đầu nhìn đứa trẻ đang được mình nắm tay: "Nó rất ngoan, mấy năm nay em vất vả rồi."

Giây phút lời nói của Thẩm Dự kết thúc, Hứa Thanh Thanh gần như có thể khẳng định người có thể nghe được tiếng lòng kia không chỉ có mình cô ấy và Hứa Trác.

Cô ấy nghe được toàn bộ, gần như có thể khẳng định là tiếng lòng của một người em trai nào đó của Thẩm Dự, cô ấy cảm thấy may mắn khi nghe được tiếng lòng của người nọ, bởi vì điều đó cho cô ấy cơ hội để thay đổi một số chuyện.

Có lẽ Thẩm Dự cũng có thể nghe được, nếu không thì rõ ràng cách đây không lâu người nọ còn đang nói Thẩm Dự bản thân cũng không biết mình có con, vậy mà bây giờ Thẩm Dự lại bình tĩnh như vậy trước chuyện của con trai.