Chương 16

Tại sao trước đây anh ta chỉ cho phép Thẩm Trạch kỳ lưng cho mình, chẳng phải là vì sợ Thẩm Trạch nhìn thấy những thứ không nên nhìn hay sao, mỗi lần như vậy anh ta đều tự biện minh cho bản thân, trong lòng tự nhủ là do Thẩm Trạch quá đẹp trai.

Nhưng trên đời có biết bao nhiêu người đẹp trai, sao anh ta lại không hề có phản ứng như vậy với những người khác.

Hơn nữa, trong kế hoạch cuộc đời của anh ta, hình như chưa bao giờ có khả năng không có Thẩm Trạch. Thậm chí trong nhà anh ta còn chừa sẵn một phòng cho Thẩm Trạch, để mỗi khi Thẩm Trạch đến có chỗ ngủ.

Lúc đi học, anh ta cũng không phải là không có bạn cùng phòng khác, nhưng chỉ có Thẩm Trạch mới có thể khiến anh ta đối xử tốt một cách vô điều kiện như vậy.

Thậm chí anh ta còn cho rằng sau này Thẩm Trạch cũng nên ở bên cạnh mình, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giữa anh ta và Thẩm Trạch sẽ xuất hiện người khác.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu như Thẩm Trạch yêu đương thì phải làm sao, anh ta cố ý không nghĩ đến, như vậy có thể tự nhiên cho rằng giữa anh ta và Thẩm Trạch sẽ không có ai khác.

Thẩm Trạch đẹp trai như vậy, sao có thể không có ai thích cậu ấy chứ, anh ta còn nhớ lúc học cấp ba có người tặng thư tình cho Thẩm Trạch, anh ta còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó, cảm giác như thứ gì đó thuộc về mình sắp bị người khác cướp mất.

May mà Thẩm Trạch đã từ chối, lúc đó chắc hẳn anh ta đã thở phào nhẹ nhõm rồi. Sau đó, Thẩm Trạch nói với anh ta rằng trong thời gian học tập sẽ không yêu đương, lúc đó anh ta mới hoàn toàn yên tâm.

Sau này, do công việc của công ty bận rộn, bên cạnh Thẩm Trạch ngoài người nhà và cấp dưới ra thì không còn ai khác, vì vậy anh ta nghĩ rằng sau này Thẩm Trạch ngoài người nhà ra thì chỉ có mình anh ta.

Bây giờ xem ra, Thẩm Trạch ưu tú như vậy, chẳng qua là do Thẩm Trạch không cho người khác cơ hội để hiểu mình mà thôi, nếu không e rằng không biết bao nhiêu người vây quanh cậu ấy.

Tất nhiên, nếu thực sự có người khác xuất hiện, anh ta không biết mình sẽ tức giận đến mức nào, nhưng nếu không có ai xuất hiện cũng tốt, ít nhất có thể để anh ta sớm nhận ra mình thích Thẩm Trạch.

Buổi họp báo kết thúc, cả nhà họ Thẩm liền về nhà trước, bọn họ biết tối nay Thẩm Trạch muốn tỏ tình với Lục Thiệu, vì thế đặc biệt dành thời gian vốn dĩ nên ăn mừng cho hai người bọn họ.

Thẩm Trạch nhìn Lục Thiệu đang đứng đối diện mình, có chút căng thẳng, anh ấy biết một khi đã nói ra thì không thể thay đổi được nữa, nhưng anh ấy nhất định phải nói ra.

"Lục Thiệu, tôi..." Thẩm Trạch còn chưa nói xong đã bị Lục Thiệu cắt ngang, "Thẩm Trạch, anh thích em."

Làm sao có thể để vợ mình tỏ tình trước được, đương nhiên là phải để anh ta mở lời trước. Nhưng Lục Thiệu nói xong lại không đợi được câu trả lời của Thẩm Trạch.

Mãi một lúc sau, Thẩm Trạch mới hỏi với vẻ khó tin: "Anh đang đùa em sao? Là anh đang trêu chọc em, hay là hôm qua anh đã cá cược với ai đó?"

Giọng nói dò hỏi của Thẩm Trạch thậm chí còn có chút run rẩy, làm sao Lục Thiệu có thể thích anh ấy được, cậu muốn tỏ tình, kết quả là người anh ấy thích cũng vừa vặn thích anh ấy, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Anh ấy cũng không cho rằng mình sẽ là người may mắn như vậy, Lục Thiệu có thể đừng trêu chọc anh ấy nữa được không, nhất là dùng chuyện này để trêu chọc anh ấy, anh ấy sẽ phát điên mất.

Lục Thiệu nhìn dáng vẻ không thể tin được của Thẩm Trạch, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhưng anh ta biết dù mình có nói thế nào thì Thẩm Trạch vẫn sẽ không dám tin tưởng, hơn nữa lúc căng thẳng miệng lưỡi anh ta cũng trở nên vụng về.

Đúng vậy, lúc này bản thân Lục Thiệu cũng căng thẳng không thôi, đây là lần đầu tiên anh ta tỏ tình, trước đây anh ta chơi nhảy dù cũng không căng thẳng như bây giờ.

Hay là anh ta nên hành động trực tiếp đi, Lục Thiệu nghĩ xong liền trực tiếp kéo Thẩm Trạch vào lòng ôm chặt lấy rồi hỏi: "Anh có thể hôn em không?"

Cả người Thẩm Trạch đều sững sờ, ngây ngốc không đáp lại. Lục Thiệu cúi đầu, trán kề trán Thẩm Trạch, nói một câu "Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý", sau đó liền hôn xuống.

Thẩm Trạch cảm nhận được hơi ấm thuộc về Lục Thiệu trên môi, theo bản năng đáp lại. Lục Thiệu thấy vậy càng thêm kích động, mãi đến khi Thẩm Trạch thở không nổi mới buông Thẩm Trạch ra.

"Bây giờ thì em đã tin lời anh nói chưa? Thẩm Trạch, anh không có nói đùa, cũng không phải đang trêu chọc em, anh thật sự thích em." Lục Thiệu nói xong liền trực tiếp bế Thẩm Trạch lên lầu.

Buổi họp báo được tổ chức tại sảnh lớn tầng một khách sạn Hào Đình thành phố A, lầu trên vừa vặn là khách sạn, thật sự tiện cho Lục Thiệu.