Chương 22

Hoàng đại nương lại mập mờ nói: "Sợ là không bao lâu nữa, ngươi lại có thai rồi."

Trên mặt Lý thị xấu hổ, cuống quýt lấy một bình nước lạnh từ trong phòng, hô một tiếng với mẹ chồng: "Nương, ta đi đưa chút đồ uống cho phụ thân và Đại Trụ"

Còn chưa tới trưa, mặt trời đã lên cao, nắng cũng không quá gắt nhiều.

Lý thị xách theo một bình nước lạnh đi tới ruộng nhà mình, quả thật nhìn thấy trên bờ ruộng có không ít thôn dân vây xem, đang hưng phấn chỉ chỏ Vương Đại Trụ trong ruộng.

"Đây là lần đầu tiên ta biết được nhị tiểu tử của Vương gia có sức lớn như vậy!"

Còn có thôn dân vẻ mặt tò mò: "Trời giáng thần lực cho Đại Trụ?"

Lý thị đi tới bên ruộng, kinh ngạc nhìn trượng phu nhà mình kéo lê lưỡi cày, bước đi như bay trong ruộng.

Nhìn thấy mẹ đứa nhỏ tới, Vương Đại Trụ buông lưỡi cày xuống, lau mồ hôi trên trán, cười cười đi đến chỗ Lý thị, nhận lấy một chén nước nàng đưa tới, ùng ục ùng ục uống xuống.

"Đại Trụ, ngươi làm như thế nào mà được vậy? Truyền chút kinh nghiệm cho chúng ta. Nhà ngươi đi miếu cầu thần à?"

Thừa dịp Vương Đại Trụ nghỉ ngơi, thôn dân bên cạnh đã sớm tò mò tiến đến hỏi thăm.

Mặt Vương Đại Trụ lộ vẻ khó xử, chỉ nói mơ hồ rằng buổi sáng ăn nhiều, cho nên sức lực cũng đặc biệt lớn hơn một chút.

Lời này ai mà tin a? Hán tử nhà nông ai mà không có một thân sức lớn? Không phải ý nói Vương Đại Trụ không khỏe, không ít thanh niên trai tráng trong thôn vừa rồi đứng trên bờ trong lòng đã sớm có chút không phục.

Có thôn dân tinh mắt nhìn cái cày bị ném trong ruộng, lúc này hô to một câu: "Mọi người nhìn đi, cái cày kia không giống với cái của chúng ta!"



Mới vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ở trên người Vương Đại Trụ được "trời giáng thần lực" nên cũng không thấy rõ hình dáng của cái cày kia ra sao, hiện giờ ném trên mặt đất, mới phát giác được dường như có chút khác biệt.

Một hán tử có quan hệ không tệ với Vương Đại Trụ từ trên bờ ruộng nhảy xuống, trực tiếp học theo bộ dáng Vương Đại Trụ vừa rồi, cố định cái cày trên người mình, gân xanh hai cánh tay phồng lên, túm lấy tiến về phía trước.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, tốc độ cày của hán tử kia cũng không chậm hơn Vương Đại Trụ là bao! Đất vụn không ngừng bắn ra hai bên.

Một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, tóc đã có chút bạc trắng trừng mắt, cũng không thèm chớp mà nhìn chòng chọc hán tử bước đi như bay trên đất, bỗng nhiên vỗ đùi của mình, lại thùng thùng vỗ ngực chính mình miệng không ngừng hô to: "Thần vật!"

Thử nghĩ một phen, nếu đổi người đang cày phía trước thành trâu cày, hiệu suất cày bừa vụ xuân này phải nâng cao lên cỡ nào?

Ngươi nói Vương Đại Trụ được "trời giáng thần lực", chẵn lẻ tiểu tử Chu gia kia cũng được "Trời giáng thần lực"?

Có người dứt khoát nhảy vào trong ruộng: "Tiểu tử Chu gia, ngươi mau dừng lại, cho ta thử xem"

"Đại Trụ, cái cày này là của ngươi, ta có quan hệ tốt nhất với ngươi, lúc nhỏ chúng ta cùng nhau trèo cây bắt chim, ngươi cho ta thử trước"

"Đại Trụ a, ngươi …"

Thôn dân vừa rồi còn đứng xem náo nhiệt lập tức nhiệt tình như lửa, trực tiếp vây quanh Vương Đại Trụ. Vương Đại Trụ bối rối, ngoại trừ trưởng thôn, lúc nào thì có người được hoan nghênh như vậy?

Cái gọi là thực tiễn chính là thước đo tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, các thanh niên trai tráng trên bờ ruộng xoa tay hầm hè, xếp hàng muốn thử xem.

Lão đầu Vương gia cùng Vương lão đại dắt một con trâu lại đây, vốn định dạy dỗ nhị nhi tử một bài học, để hắn biết dậy trễ sẽ làm lỡ việc canh tác vụ xuân, vừa đi qua liền nhìn thấy Vương Đại Trụ mang vẻ mặt bất đắc dĩ đứng trên bờ ruộng, bên cạnh còn có không ít thôn dân lộ vẻ hưng phấn.

Lại tiến đến gần nhìn lên, Vương lão đầu cùng Vương lão đại đều là ngẩn ra, mờ mịt kinh ngạc nhìn hai hán tử trong ruộng, hai người túm lấy hai bên của cái cày, tranh đến mặt đỏ tía tai. Hán tử đắc thắng trong đó vẻ mặt vui rạo rực, kéo lê cái cày mà điên cuồng cày ruộng.