Chương 15

Chưởng quầy vội vàng gọi tiểu nhị tới, lấy một ít lá trà dùng nước sôi pha, một cỗ hương trà thanh u bay ra, nước trà hiện ra màu xanh trong trẻo.

Chưởng quầy vội vàng thổi một hơi, hớp nhẹ một ngụm, hai mắt không khỏi sáng ngời nói: "Trà ngon! mùi trước chát sau lại ngọt". Có rất nhiều khách đến nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, nếu loại trà này cung cấp cho các công tử có tiền hẳn là không tồi.

Chưởng quầy suy nghĩ một lát, vươn một ngón tay ra: "Một lượng…”

Tim Lý thị đập thình thịch, một lượng bạc? Chút đồ này mà đổi được nhiều tiền như vậy?

"Một lượng vàng."

Lý thị nghe được thì đại não choáng váng, một lượng vàng chính là mười lượng bạc! Cả đời nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Chẳng lẽ đây đúng là tiên vật, mới có thể đáng giá nhiều tiền bạc như vậy?

Lý thị ngay cả ý định ép giá cũng không có, vội vàng đồng ý.

Giao dịch rất thuận lợi, chưởng quầy vui vẻ, lập tức gọi tiểu nhị đem một cân trà này bỏ vào trong bình trà.

Lúc này một tiểu công tử mập mạp 13 14 tuổi mặc hoa phục đi vào trong, chính là vị vừa rồi ở lầu hai trầm trồ khen ngợi đến lợi hại nhất kia, uống nhiều nước trà nên muốn đi nhà xí, vừa vặn dư quang thoáng nhìn hành động rót trà vào bình trà của tiểu nhị, hắn không khỏi dừng bước.



Tiểu công tử kia hai mắt sáng ngời, luôn miệng truy hỏi: "Thứ này bán thế nào?”.

Chưởng quầy cười nói: "Thì ra là công tử nhà Chu viên ngoại, lá trà này đã bị khách sạn chúng ta mua, nếu Chu công tử muốn nếm thử, lát nữa có thể gọi một bình."

Chu Nguyên khoát khoát tay, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cái túi nilon: "Ta không mua lá trà, ta mua cái này..."

Túi vải đã gặp qua nhiều lắm, ngược lại là lần đầu tiên hắn thấy một cái túi trong suốt! Mềm mại kia giống như mây khói, còn có thể nhìn vật bên trong, chồng lên lại chỉ lớn bằng ngón tay người.

Vừa xuyên thấy lại có thể chứa đồ, chẳng lẽ là...bảo vật túi lưu ly?

Chu Nguyên nghe qua quý nhân kinh thành yêu thích sưu tầm chế phẩm lưu ly, hắn là công tử gia nhà viên ngoại ở địa phương nhỏ này cũng không có tiền mua nổi lưu ly.

Chu Nguyên kích động kêu Lý thị ra giá.

Lý thị bối rối một chút, thử đưa hai ngón tay ra, "Hai…”

Chu Nguyên vui mừng cắt đứt: "Hai mươi lượng? Được được được, liền 20 lượng!"

Lý thị: "????



Nàng muốn nói hai đồng bạc a! Còn tăng gấp trăm lần? Thế nào mà so với lá trà của tiên nhân đưa còn quý hơn?

Chu Nguyên sợ Lý thị chạy mất, vội gọi gã sai vặt về nhà lấy tiền. Một tay giao tiền một tay lấy hàng, tiền hàng hai bên lưỡng đàm.

Chưởng quầy mờ mịt hỏi: "Chu công tử, ngài mua cái này là vì…”.

Chu Nguyên cầm lấy túi nilon trong suốt, một bộ dáng nhặt được đại tiện nghi, thần sắc vui sướиɠ nói: "Tổ phụ ta sắp chuẩn bị đại thọ 60, ta nhất định phải cầm bảo vật túi lưu ly đi chúc thọ!".

Trong l*иg ngực Lý thị cất mấy thỏi bạc nóng hổi, từ khách sạn Duyệt Lai đi ra, trái tim còn đập thình thịch, cả đời này nàng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

Lý thị ổn định tinh thần, để cho mình biểu hiện được bình tĩnh một chút, chớ để người bên ngoài biết được mình đang cất khoản tiền lớn, nàng vẫn hiểu được đạo lý tài bất lộ bạch, liền đi về phía tiệm may tốt nhất trong trấn.

Nhà bọn họ nghèo tất nhiên là sẽ không mua y phục, cho dù muốn mua quần áo mới cũng là mua một tấm vải thô, tự may quần áo.

Lý thị nhớ lại lời Hổ Tử, hình dung dáng người cùng tuổi tác của năm vị tiên nhân kia, mua năm bộ y phục khác nhau. Bởi vì được tiên nhân phân phó mua xiêm y, Lý thị đều mua chất liệu không tệ. Mua liền một lúc năm bộ, làm cho chưởng quỹ cửa hàng may mặc kia tưởng rằng đã gặp khách hàng lớn.

Trời còn chưa sáng xe bò của Trần tú tài đã xuất phát, đến khi hoàng hôn chạng vạng mới cùng nhau trở về thôn Đào Hoa. Đợi đến cửa thôn, trời đã tối.

Vương Đại Trụ để phần lại cơm cho vợ mình, Lý thị ngồi ở bên cạnh bàn nhanh chóng dùng cơm, kể lại một lần chuyện họp chợ hôm nay.