Chương 2: Phản Ứng Bản Năng

Người đang nói chuyện chính là đường tỷ Giang Thải Vi của nàng.

Từ nhỏ hai người đã bất hòa, sau khi nguyên chủ sử dụng thủ đoạn gả cho người trong lòng của Giang Thải Vi thì nàng ta lại càng hận nguyên chủ tận xương. Năm thứ hai sau khi nguyên chủ gả cho Lục Thời Yến thì Giang Thải Vi không màng người nhà ngăn trở, dứt khoát kiên quyết mà gả cho tam thúc của Lục Thời Yến làm vợ kế. Từ đó trở đi, Giang Thải Vi nhìn thấy nguyên chủ liền thích dùng thân phận trưởng bối để gây phiền toái cho nguyên chủ.

Giang Đường Đường tạm thời từ bỏ tâm tư đi đâm tường, vực dậy tinh thần ứng đối: “Nếu tam bá mẫu mà có thời gian rảnh rỗi thì hãy quan tâm tam thúc nhiều một chút, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm chút chuyện trong phòng của cháu trai và cháu dâu. Liền tính toàn bộ hầu phủ đều bị biếm thành thứ dân thì cũng vẫn là nhà biết lễ nghĩa liêm sỉ”

Một tiếng tam bá mẫu này khiến cho sắc mặt của Giang Thải Vi thay đổi.

Nàng ta thích dùng thân phận trưởng bối để chèn ép Giang Đường Đường, gây phiền phức cho Giang Đường Đường, nhưng mà thứ mà nàng ta ghét nhất cũng là thân phận tam bá mẫu này.

Cố tình Giang Đường Đường còn lời trong lời ngoài châm chọc nàng ta mơ ước cháu trai, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, thiếu chút nữa thì Giang Thải Vi đã tức chết rồi.

Nàng ta cắn răng nói: “Vãn bối quá không nên thân nên đương nhiên người trưởng bối như ta phải quan tâm nhiều một chút”

“Ta như thế nào thì đã có mẹ chồng quản giáo rồi, không cần tới một người vợ kế như ngươi không trâu bắt chó đi cày mà xen vào việc của người khác đâu”



Vốn dĩ Giang Đường Đường đang nói rất có khí thế, đáng tiếc, trong không khí đột nhiên truyền tới mùi gà nướng, chân nàng liền không thể tự khống chế mà chạy tới nơi truyền tới mùi thơm.

Đây là phản ứng bản năng của nguyên chủ.

Nguyên chủ trừ bỏ vừa béo vừa đen thì còn có một tật xấu mà người ngoài không biết, đó chính là mỗi khi đói khát là thân thể của nàng liền như một con thú hung dữ, khống chế lấy thần kinh của nàng, làm cho nàng không quan tâm cái gì mà nổi điên phát cuồng, tóm lấy tất cả đồ ăn trước mặt tới để nhét vào trong bụng.

Nhưng mà trước kia ở kinh thành, mặc kệ là ở phủ An Dương Bá hay là phủ Định Bắc hầu thì đều không thiếu ăn uống, cho nên tật xấu này của nguyên chủ rất ít khi bùng nổ.

Nhưng hiện tại liền không giống nhau, phủ Định Bắc hầu bởi vì tạo phản mà bị biếm thành thứ dân, cả nhà đều bị lưu đày tới Lĩnh Nam.

Mà nhà mẹ đẻ phủ An Dương Bá của nguyên chủ cũng bởi vậy mà bị liên lụy, hàng tước biếm quan, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, cũng không dám trộm tiếp tế cho nguyên chủ.

Không nói mỗi ngày lưu đày đều phải đi mấy chục dặm đường mà đồ ăn cũng chỉ là lương thực thô có thể miễn cưỡng chắc bụng, sức ăn của nguyên chủ rất lớn, một chút lương thực thô như thế thì sao có thể đủ cho nàng ăn được.