Chương 13: Định Hải Thần Châm

Lục lão phu nhân giống như nàng phán đoán, cũng không phải người không rõ lý lẽ. Biểu hiện tốt trước mặt bà ấy, làm bà ấy thay đổi cái nhìn về mình có thể làm mình tiết kiệm được không ít công sức.

Thấy không, lần này không cần nàng phải ra tay thì nhị phòng đã bị lão phu nhân giải quyết rồi đấy thôi?

Không thể không nói, vị trí Tiểu Điềm Điềm chọn cho nàng rất tốt, ở cạnh đống lửa, Giang Đường Đường lập tức cảm thấy như được sống lại.

Chỉ một lát sau củ mài trong nồi đã được nấu chín, Giang Đường Đường múc ra, chọn một khối lớn đưa cho Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, đây là củ mài vừa rồi cháu và phu quân đào được ở bên ngoài, người nếm thử đi”

“Cho mấy đứa nhỏ ăn là được rồi, ta là một bà lão, sống lâu một ngày cũng là kiếm lời, không cần lãng phí lương thực.” Đừng thấy vừa rồi Lục lão phu nhân mới nói hai ba câu mắng con dâu thứ hai rời đi, nhưng khi nhìn gương mặt béo của Giang Đường Đường thì trong lòng bà ấy cũng cảm thấy khó chịu.

Cháu nội mà bà ấy coi trọng nhất, cảm thấy tự hào nhất, thế mà lại cưới phải một người xấu xí như vậy, thật sự là đạp hư cháu nội của bà ấy.

“Tổ mẫu, người cũng không thể nói như vậy. Người là định hải thần châm của Lục gia chúng ta, có người ở thì mặc kệ ở nơi nào, mọi người đều cảm thấy cái nhà này còn chưa tan. Nhưng nếu như người…”

Không có cách nào một giây là chảy nước mắt giống như ảnh hậu, Giang Đường Đường cúi thấp đầu xuống, sau đó nặng nề hít mũi một hơi, giọng nức nở nói: “Thì chúng cháu phải làm sao bây giờ!”



Lục lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên với cháu dâu vẫn luôn hồ đồ này, thế mà lại có thể nói ra những lời này! Chẳng lẽ là buổi sáng nàng bị ngã làm đầu óc đầy hồ nhão kia thanh tỉnh?

Giang Đường Đường không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục lão phu nhân, một tay nhét củ mài vào trong tay bà ấy nói: “Tổ mẫu, người mau ăn đi!”

Khối củ mài thứ hai, Giang Đường Đường đưa cho Tiểu Điềm Điềm nàng thích nhất. Củ mài vừa mới lấy ra khỏi nồi có chút nóng, Giang Đường Đường thổi một chút mới lột lớp vỏ bên trên ra, đưa cho cô bé nói: “Mau ăn đi!”.

Tiểu Điềm Điềm non nớt ngọt ngào nói cảm ơn nàng, thật sự cảm thấy xem thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu. Nhưng mà hai đứa đầu thì không đáng yêu như vậy.

Hiển nhiên hai người bọn họ đã nghe được không ít lời bàn tán, có ấn tượng không tốt về người mẫu thân là nguyên chủ. Hơn nữa trước kia hành vi nào đó của nguyên chủ thật sự có chút hoang đường. Lúc Giang Đường Đường đưa củ mài cho hai người, hai người đều lạnh lùng giống như khối băng, không chịu tiếp nhận củ mài trong tay nàng.

Nhưng mà Giang Đường Đường không có tâm trạng lấy lòng hai người bọn họ, dù sao thích ăn thì ăn.

Nguyên chủ chỉ để lại túi da xấu xí này cho nàng, nàng có thể giúp đỡ nuôi dưỡng bọn nhỏ đã là không tệ rồi, còn muốn nàng cưng chiều hai đứa nhóc này hay sao?

Hai người không nhận thì Giang Đường Đường cũng không bắt buộc, quay đầu lập tức cầm củ mài ngồi xuống cạnh Tiểu Điềm Điềm, lột vỏ ăn.