Ngu Đinh Đinh sải bước đi theo, bé từng ngủ ở nghĩa địa và mộ tập thể nên bé không hề sợ hãi những nơi như vậy.
Và……
Khi bước vào Vương phủ, bé mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
Đi được vài bước, bé lại không muốn đi tiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, một đôi mắt đen như đang phun lửa.
Ngu Lệ Hành vẫn luôn để ý tới bé, nhìn thấy bé đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, mỉm cười hỏi: “Hắn dạy ngươi điều này à?”
Ngu Đinh Đinh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Phụ thân, phụ thân không thể tiếp tục sống ở đây.”
"Vương phủ của người là nơi cực âm và tà ác, lại có người bố trí trận pháp tụ sát trận cho người."
"Nếu người tiếp tục sống ở đây, người sẽ chết và sẽ không bao giờ được tái sinh."
Nếu phụ thân không phải là Chiến Thần, những người bình thường sống ở một nơi như vậy đã chết hoặc bị thương trong vòng vài ngày.
Ngu Lệ Hành cười vỗ đầu bé: "Xem ra ngươi cùng sư phụ còn chưa học đủ đâu."
"Trong phủ này quả thực có một trận pháp, nhưng không phải là trận pháp tụ sát trận, mà là trận pháp vây trận."
Để khống chế bạo lực trong lòng của hắn.
Bốn năm trước hắn đột nhiên phát bệnh, vυ" nuôi bị hắn gϊếŧ, hộ vệ cũng bị hắn gϊếŧ, vị hôn thê cũng bị hắn sát hại dã man.
vẫn là Hoàng Thượng mang theo Phong Cùng đạo trưởng cùng 108 tăng nhân, mới đồng thời khống chế được hắn.
Vây trận này được tạo ra bởi nỗ lực chung của một trăm linh tám tăng nhân, thậm chí có tám vị tăng nhân đã chết trong khi thiết lập trận pháp.
Sau khi tỉnh lại, hắn không còn ký ức về vụ gϊếŧ người.
Hắn không hoàn toàn tin vào những gì người khác nói nên đã lén chuyển một trụ đá.
Nhưng sau khi dời trụ đá, hắn ta đột nhiên nổi điên.
Hắn chống lại sự thôi thúc gϊếŧ người và hủy diệt thế giới, di chuyển tản đá trở lại.
Kể từ đó, hắn xua đuổi tất cả những người sống sót trong Vương phủ và sống một mình trong Bình Vương phủ rộng lớn này.
Nghĩ tới quá khứ, Ngu Lệ Hành đau đớn, trong lòng bỗng nhiên trở nên cuồng bạo.
Thấy có gì đó không ổn, Ngu Đinh Đinh nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong túi vá bé đang mang, nhảy lên và vỗ nhẹ vào lưng Ngu Lệ Hành.
Ngu Lệ Hành đột nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn, cơn cuồng nộ trong lòng cũng tiêu tán.
Hắn ngạc nhiên liếc nhìn Ngu Đinh Đinh vậy mà cũng biết được nhiều thứ.
Bất quá…… Là hắn sơ sót.
Nơi này không thích hợp cho một tiểu cô nương sinh sống, cũng không thích hợp để người khác ở bên cạnh mình. Thà giao tiểu cô nương cho người khác còn hơn.
Anh dẫn Ngu Đinh Đinh ra ngoài.
Ngu Đinh Đinh không biết Ngu Lệ Hành muốn giao bé cho người khác, nhìn thấy hắn sắp rời đi, bé gấp gáp túm lấy quần áo của Ngu Lệ Hành: “Phụ thân, phụ thân người muốn ta làm như thế nào thì người mới tin tưởng ta."
Nhìn thấy tiểu cô nương khẩn trương đến mức sắp bật khóc, Ngu Lệ Hành trong lòng có chút cảm động: “Ngươi có thể vẽ ra trận pháp tụ sát trận được không?”
Khi những người đó sắp xếp trận pháp, hắn đã đứng bên cạnh để quan sát.
Mặc dù Ngu Đinh Đinh không biết chữ nhưng vẽ những cái này không có vấn đề gì. Bé không thể không gật đầu.
Ngu Lệ Hành đưa bé đến thư phòng, Ngu Đinh Đinh cầm lấy cây bút với tư thế rất không chuẩn mực. Sau khi bé cầm nó, cây bút dường như còn sống, và bé bắt đầu vẽ.
Ngu Lệ Hành thầm ngạc nhiên rằng tiểu cô nương này dường như có tài năng vượt xa người bình thường trong lĩnh vực này.
Khi Ngu Đinh Đinh vẽ trận pháp tụ sát trận ra, hắn nhìn nó và nói: "Trận pháp ở nhà ta không giống như thế này."