Chương 2

“Ta không nói dối hay làm điều gì sai trái.”

Vân nhiễm nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, muội muội không có nói dối, nàng nói đều là sự thật."

An Ninh Hầu phu nhân dịu dàng vuốt ve tóc Vân Nhiễm : "Nhiễm Nhiễm thật sự là một tiểu tiên nữ tốt bụng. Đã như vậy còn giúp tai tinh nói chuyện."

Bà ta quay người lại, lại thay đổi sắc mặt, gay gắt nói với Ngu Đinh Đinh: “Quả nhiên là một tai tinh, chiếc xích đu mà Nhiễm Nhiễm và những người khác chơi mấy năm nay không có vấn đề gì, nhưng ngươi vừa quay lại thì nó đột nhiên bị hỏng. May mắn thay, Nhiễm Nhiễm không sao cả."

"Mặc dù ngươi không làm chuyện này, nhưng chuyện này vẫn là do ngươi mà ra. Hãy đến đây quỳ xuống xin lỗi tỷ tỷ ngươi đi!"

Ngu Đinh Đinh nắm chặt tay và đứng yên. Bé sẽ không chấp nhận những lời buộc tội vô căn cứ này.

An Ninh Hầu nắm lấy tay bé, nhẹ nhàng vỗ nhẹ bụi đất trên người, ấm áp nói: “Đinh Đinh, mau xin lỗi mẫu thân con đi, đừng chọc mẫu thân con tức giận.”

Ngu Đinh Đinh trừng mắt đỏ hoe nhìn ông: “Người cũng cho rằng ta đã làm sai à?”

Mẫu thân bảo vệ tỷ tỷ, bé có thể hiểu.

Nhưng tỷ tỷ không phải là nữ nhi của phụ thân, vậy tại sao phụ thân cũng không nói đạo lý?

An Ninh Hầu nhìn đôi mắt trong sáng của Ngu Đình Đình, không thể nói ra điều gì trái với lương tâm của mình, nhưng ông vẫn nói: “Những điều này không quan trọng, điều quan trọng là nếu con đã trở về thì nên nghe lời mẫu thân đừng làm gì khiến mẫu thân con tức giận.”

"Sai cũng muốn nghe sao?"

An Ninh Hầu: "..."

Tại sao đứa trẻ này lại kiêu ngạo như vậy?

Ông cũng muốn tốt cho nàng!

Nhìn thấy bé như vậy, An Ninh Hậu phu nhân cười lạnh: "Được rồi, ngươi thật cứng đầu, hôm nay ta nhất định phải đánh ngươi, nếu không ngươi không biết sau này sẽ gây ra bao nhiêu tai hoạ, hại bao nhiêu người."

"Ai đó, đẩy nàng tới đây!"

Hai nha hoàn hung hăng đi về phía Ngu Đình Đình, An Ninh Hậu đẩy bé về phía trước: "Đi xin lỗi nương con đi." Trong giọng nói có chút nghiêm nghị.

Ngu Đình Đình hất tay An Ninh Hầu ra, quay người tránh khỏi hai người nha hoàn.

Thấy bé dám trốn tránh, An Ninh Hầu phu nhân càng tức giận hơn: “Nếu con tiếp tục không trung thực, sau này đừng về nhà An Bình Hầu Phủ nữa, nương cũng sẽ không coi ngươi là con gái nữa”.

Nguyên Cửu cũng lao về phía Ngu Đình Đình, muốn đẩy bé lần nữa, vừa hét vừa chửi: "Ngươi làm tổn thương Nhiễm Nhiễm mà còn làm mẫu thân giận, ngươi đáng chết!"

Lần này Ngu Đình Đình không ngoan ngoãn đứng yên, để Nguyên Cửu đẩy mình nữa, bé bĩu môi, thuận lợi né tránh cú đẩy.

Nguyên Cửu không có đẩy được bé, ngược lại ngã ngửa ra, trong lòng tràn đầy hận ý, mắng nha hoàn: "Các ngươi còn đứng ở chỗ đó làm gì? Còn không nhanh tới bắt cái tai tinh này mà đánh chết cho ta?”

Hắn không ngừng nói về việc muốn Ngu Đinh Đinh chết, như thể Ngu Đinh Đinh không phải là muội muội ruột của hắn, mà là cùng hắn có huyết hải thâm thù.

Ngu Đinh Đinh chạy một vòng lớn quanh con sư tử đá ở cửa. Bé là một người nhỏ bé và gầy gò, tốc độ chạy của bé không hề chậm chút nào.

An Ninh Hầu phu nhân lau nước mắt, nhìn những người xem không biết lúc nào tụ tập rồi phàn nàn: “Hiếm khi con bé về nhà. Là một người mẫu thân, ta muốn yêu thương con bé thật tốt.”

"Nhưng con bé là một tai tinh, tuổi còn nhỏ đã bướng bỉnh như vậy, ta chỉ có thể đối với nàng nghiêm khắc hơn một chút."

"Nàng hại người nhà chúng ta thì không sao, chúng ta là người thân của nàng. Nhưng nếu nàng hại đến người khác thì đó là tội lỗi!"

Ngu Đinh Đinh nghĩ: Nói dối.

Bà không thích bé chút nào.