Ông hoàn toàn quên mình hiện tại là hình người, chỉ lấy bản năng hồ ly để an ủi con bé.
Hồ Nguyên Phi liếʍ chuyên chú, không chú ý phía trước có người từ trong hành lang ra, vừa nhìn thấy bộ dáng này của ông, mấy người lập tức nhíu mày, chán ghét né sang bên cạnh.
"Ấy, người kia đang làm gì vậy, thật ghê tởm."
"Chắc là thằng biếи ŧɦái, con của ai đây?"
"Không nhận ra, đi nhanh một chút, ông ta ngẩng đầu nhìn chúng ta kìa."
Hồ Nguyên Phi ngẩn người, mới cảm thấy sự tình không ổn, quay đầu đi tìm Lang Tiêu, phát hiện bà đã nhanh chân đi vào thang máy, cách mình tám trượng, biểu tình kia giống như không quen biết ông.
Hồ Nguyên Phi bước nhanh xông vào trong thang máy: "Vừa rồi bà sao không nhắc nhở tôi!"
Lang Tiêu quay đầu đi: "Nhìn ông liếʍ rất chuyên chú, không đành lòng quấy rầy ông."
Hồ Nguyên Phi: "... Bà nhất định là cố ý!"
Nói xong đem đứa bé nhét vào lòng Lang Tiêu, một mình tựa ở một bên bực bội.
Bị ông làm thế, Thanh Dao cũng hoảng sợ quên mất thút thít, vùi vào lòng Lang Tiêu trừng mắt nhìn Hồ Nguyên Phi.
Hồ Nguyên Phi giờ khắc này rất muốn trốn khỏi Trái Đất, may mắn thang máy rất nhanh mở cửa, ông nhanh chóng trốn về trong phòng biến trở về hồ ly, không chịu lại để người khác nhìn thấy nét mặt của mình.
Buổi chiều một nhà ba người ở trong nhà cũng không đi đâu, Lang Tiêu loay hoay với chiếc điện thoại mới mua, bên trong có rất nhiều thứ, mỗi một phần mềm cũng giống như một thế giới, ấn mở liền có thể đến một thế giới khác, kiến thức mở ra một chân trời mới. Không cần bước ra khỏi nhà cũng có thể biết được thiên hạ.
Lang Tiêu cấp bách cần hiểu rõ xã hội loài người, bà như say mê đắm chìm, dù cho lời nói còn chưa hiểu hết, cũng không ngăn cản bà hăng say khám phá.
Hồ Nguyên Phi gọi bà mấy lần cũng không nhận được hồi âm, đành phải ủ rũ nằm sấp trên mặt đất nhìn xem chính sự sống tràn đầy trên mặt đất xung quanh, thỉnh thoảng lại dỗ dành Thanh Dao.
Tối hôm đó Lang Tiêu suýt chút nữa quên cho con bé ăn sữa, lại suýt nữa quên ngủ, mãi đến khi điện thoại hết pin tắt máy bà mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài trời đã tối đen.
Bà vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, loài người thật đáng sợ! Vậy mà có thể thu hút tâm trí con người!
Lang Tiêu quyết định sau này sẽ giảm bớt thời gian chơi điện thoại, bà không muốn thừa nhận mình dễ dàng bị con người chinh phục như vậy.
Lang Tiêu đêm nay rõ ràng buồn bã không vui, trải qua một đêm thức trắng, hôm sau khi thức dậy vẫn còn có chút uể oải. Hồ Nguyên Phi nhớ đến lời hẹn ước hôm qua, thúc giục bà gọi điện cho lão thái thái.
Lại cẩn thận dặn dò mọi việc, hai yêu quái ôm Thanh Dao ra cửa.
Nhìn thấy họ ôm bé con như đi thăm người thân đến cửa, lão thái thái tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.
"Công cụ đâu?" Bà ấy nhìn xung quanh, "Cái gì cũng không thấy." "Vậy các cậu tay không đến sao? Còn mang theo con nữa! Hôm nay chỉ là đến xem nhà thôi ư?"
Lang Tiêu mới nhận ra bộ dạng của họ nhìn qua không giống có thể bắt chuột.
Bà bình tĩnh gật đầu với lão thái thái: "Vâng, chúng tôi đến trước để xem xét tình hình, sau đó sẽ xác định mang theo công cụ gì."
Lão thái thái có chút sợ hãi trước bộ dạng của bà, may mắn là trong ngực bà còn ôm đứa bé khiến người ta đau lòng, giảm bớt sự áp bức mà bà mang lại.
"Vậy các cậu vào đi."
Nhà của lão thái thái là căn hộ cũ tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách, phòng khách cũng không nhỏ, diện tích tương đương với phòng ngủ của họ, lão thái thái không thích thu dọn, trong nhà chất đầy đồ vật, phòng ngủ gần như biến thành kho chứa đồ, bên trong bật đèn cũng rất tối tăm, ban công và gầm giường cũng chất đầy đồ đạc. Vừa mới bước vào, hai yêu quái đã nheo mắt nghe thấy tiếng động náo nhiệt vang lên trong phòng, đó là tiếng chuột di chuyển khi bị kinh động.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin