Ông ngoại bà ngoại của Thanh Dao rất muốn nhận nuôi đứa bé, nhưng hai người họ tuổi đã cao, bây giờ đều cần người giúp việc chăm sóc, không có khả năng chăm sóc thêm một đứa trẻ nhỏ, cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Vì vậy, cảnh sát sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định để hai yêu quái tiếp tục chăm sóc đứa trẻ, chờ đến khi họ làm xong thẻ căn cước sẽ cho họ làm thủ tục nhận con nuôi.
Tin tốt này khiến Hồ Nguyên Phi vui sướиɠ bay lên trời xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
"Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!"
Lúc này, ông không màng đến gì nữa, cùng với Thanh Dao bay lên trời, ném đứa trẻ lên cao rồi bắt lấy. Thanh Dao cười khanh khách, cảnh sát nhìn mà hoa mắt chóng mặt, hận không thể quay lại một lần nữa thay đổi quyết định.
Giao cho một yêu quái không đáng tin cậy như vậy chăm sóc đứa trẻ, liệu có thể thực hiện được sao? Đứa trẻ này lớn lên sẽ biến thành cái dạng gì đây!!
...
Ngoài việc bé có thể ở lại, còn có một tin tốt nữa là phòng được bố trí đã được phê duyệt và sẽ sớm được chuyển đến.
"Ở đâu ở đâu? Có thể chuyển đi ngay bây giờ được không?" Lần này, Lang Tiêu kích động hỏi.
Nghiêm Khai gật đầu: "Hôm nay có thể đưa các vị đi. Tôi sẽ lái xe đến, các vị có thể để đồ đạc trên xe."
Mọi thứ trong biệt thự đều thuộc về Thanh Dao, cô bé bò quanh trên sàn nhà, trước đây không có đủ quần áo để mặc, Lang Tiêu mua tã giấy khi bé tè ra quần. Bây giờ có nhiều thứ như vậy nên thu dọn cũng không ít, bình nước ấm, bình sữa, bình sữa bột, tã giấy, chăn quấn, túi ngủ,... Nếu không có xe, một lần sẽ không thể mang hết đi được.
Phòng ở khu nhà được bố trí hơi cũ, nhưng may mắn là khu nhà rất rộng rãi, phòng ốc được bảo quản tốt và diện tích cây xanh cũng không ít. Khu nhà còn có một con sông không rộng, nhìn chung môi trường khá tốt.
Có hai tòa nhà ở đây dành riêng cho khu nhà được bố trí, chỗ ở của họ ở tầng 7. Nội thất trong phòng tuy cũ nhưng sạch sẽ, đầy đủ các vật dụng cơ bản như tủ lạnh, máy giặt, điều hòa. Còn có một ban công hình cung rất lớn, nắng chiếu trực tiếp, toàn bộ ban công và phòng khách đều sáng sủa.
Hai yêu quái vừa nhìn thấy nơi này đã rất thích, tuy nơi này kém xa biệt thự về mặt môi trường, nhưng khi vừa bước vào, Hồ Nguyên Phi với ánh mắt sắc bén đã liếc thấy có chuột gần thùng rác ở tầng một! Không chỉ một con, còn có rắn trong bụi cỏ ven sông.
Có rất nhiều thức ăn, cuối cùng ông không cần phải chạy qua chạy lại để tìm kiếm thức ăn nữa.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho họ, Nghiêm Khai vẫn còn hơi lo lắng nên dặn dò: "Có rất nhiều người ở đây, các vị không được để lộ thân phận yêu quái trước mặt con người, cũng không được làm hại con người. Nếu bị phát hiện, chúng tôi sẽ lập tức mời đạo sĩ đến đây, và đứa bé cũng không thể tiếp tục giao cho các vị chăm sóc."
Đây cũng coi như là uy hϊếp, nếu như là trước kia Lang Tiêu tính tình nóng nảy sẽ lập tức quay trở về, nhưng gần đây tiếp xúc với nhân loại nhiều nên bà cũng hiểu ra được một chút đạo lý, ở thế giới loại người thì sẽ phải tuân thủ quy tắc của thế giới loại người
Bà gật đầu: "Chúng tôi biết rồi."
"Cuối tuần cục cảnh sát khai triển lớp học phổ biến an toàn, các vị tới nghe một chút." Anh ta móc ra hai tấm truyền đơn, "Địa điểm ngay tại trụ sở cục cảnh sát của tôi, các vị đến đi, cách nơi này cũng không xa."
"Được."
"Căn cước công dân cũng sắp được cấp rồi, các vị nhớ đi nhận. Nhận rồi thì cùng chủ nhà ký hợp đồng."
An bài tốt mọi việc xong, Nghiêm Khai liền vội vàng rời đi.
Rốt cục cũng có chỗ ở ổn định, Lang Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin