Thanh Dao từ trong ngực Lang Tiêu đưa tay ra, bưng kín mắt ông, như muốn an ủi ông đừng sợ.
Ngay khi Hồ Nguyên Phi ngạc nhiên, kim tiêm đã được đưa vào, không hề đau đớn và nhanh chóng kết thúc.
Thanh Dao buông tay, nở nụ cười rạng rỡ với Hồ Nguyên Phi. Vừa rồi còn khóc lóc nức nở, giờ đây dường như đã quên đi nỗi đau trên tay. Hồ Nguyên Phi nhịn không được hôn lên má con bé.
Gần đến trưa, phần lớn kết quả kiểm tra đã có. Sức khỏe của Thanh Dao rất tốt, tình trạng tiêu chảy và sốt hôm qua không ảnh hưởng gì đến con bé. Về phần kết quả kiểm tra của hai yêu quái, họ không được xem, nghe nói phải đợi đến ngày mai mới có.
Nhìn thấy kết quả, cảnh sát cũng yên tâm hơn, đưa họ trở về nơi ở.
Trước khi xuống xe, Lang Tiêu hỏi nữ cảnh sát về vụ việc tại biệt thự.
"Nhóm của cô có điều tra ra chuyện gì xảy ra trong biệt thự đó không?"
Nữ cảnh sát ít kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ án, hiện tại chỉ điều tra được một số thông tin nhưng không tiện chia sẻ: "Thật xin lỗi, vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra. Sẽ có kết quả sớm thôi."
"Vậy chúng tôi sẽ được bố trí ở đâu?"
Nữ cảnh sát cũng không biết, lúng túng nói: "Tôi sẽ hỏi lại cho các vị."
Lang Tiêu nhìn cô ấy nghi ngờ, liệu những con người này có ý định đuổi họ đi không thế?
Nữ cảnh sát bị nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi trán, cuối cùng đành vội vàng rời đi.
Một tuần trôi qua bình yên, dường như cảnh sát đã quên họ, ngoại trừ gửi đến một phần báo cáo sức khỏe cơ bản mà họ không hiểu.
Không biết có phải do thông báo của cảnh sát hay không, họ vô tình gặp quản lý tòa nhà khi ra ngoài. Quản lý tòa nhà cũng không thắc mắc về sự xuất hiện đột ngột của họ.
Thanh Dao rất háu ăn, một hộp sữa bột chỉ đủ dùng cho một tuần, tã lót cũng đã hết, hiện tại họ đang sử dụng hộp thứ ba.
Lang Tiêu đếm đi đếm lại số tiền còn lại, chỉ thấy tiền từng tờ giảm dần mà không thấy có thu nhập nào.
Bà thở dài, bên cạnh Hồ Nguyên Phi cũng thở dài theo.
Phát hiện tiền ngày càng ít đi sau, Lang Tiêu ra ngoài liền không cho ông mua chân gà nữa, hiện tại vấn đề thức ăn muốn tự mình giải quyết. Biệt thự không ai ở lại nên tự nhiên không có khả năng có chuột, trên núi cũng không thể bắt chim, Hồ Nguyên Phi chỉ có thể tiếp tục vào buổi tối ra ngoài tìm kiếm thức ăn, thỉnh thoảng sẽ mang về hai con cho Lang Tiêu ăn.
Hồ Nguyên Phi rất ít khi thấy Lang Tiêu ăn gì, một con chuột có thể đủ cho vài ngày.
"Bà không đói ư?"
Lang Tiêu mặt đối với vấn đề này cho Hồ Nguyên Phi một cái nhìn im lặng: "Ông cũng hơn ba trăm năm đạo hạnh vậy mà còn không biết Tích Cốc?"
Hồ Nguyên Phi giật nảy mình: "Tu đến năm trăm năm vậy mà lại Tích Cốc!"
Lúc đầu Lang Tiêu nghĩ ông vui vẻ, không nghĩ tới câu tiếp theo của ông là thật lòng than thở: "Không thể ăn đồ vật sống còn có ý nghĩa gì! Không bằng chết đi cho xong!"
Lang Tiêu: "..."
Hồ Nguyên Phi tiến đến trước mặt Thanh Dao tìm kiếm sự đồng cảm: "Tiểu Thanh Dao, con cảm thấy ta nói rất đúng không? Con có phải thích ăn đồ tươi sống nhất không?"
Thanh Dao ôm bình sữa một bên uống một bên gật đầu lia lịa: "Vâng!" Cũng không biết con bé có thật sự hiểu hay không.
Lang Tiêu nhịn không được lắc đầu thở dài.
Ngay lúc bọn họ đang lo lắng chờ đợi, Nghiêm Khai cùng đồng sự rốt cục lại đến cửa.
Lần này họ mang đến một tin tốt.
Vì gia đình họ Lưu chết quá kỳ dị, nghe nói còn có đứa bé trốn thoát đến giờ vẫn cần có người nhận nuôi, bên phía người thân của mẹ Thanh Dao đều từng từ chối, sợ rằng con bé mang đến xui xẻo ảnh hưởng đến mình.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin