Ghi chép xong thông tin của hai yêu quái, Nghiêm Khai liếc nhìn căn biệt thự đại sảnh vừa được dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên hỏi: "Các vị ở đây có sự đồng ý của chủ nhà không?"
Câu nói đó khiến bầu không khí vừa mới có chút lắng dịu lại trở nên căng thẳng.
Lang Tiêu hỏi: "Không có thì sao?"
"Việc xâm nhập trái phép vào nhà người khác là vi phạm pháp luật. Các vị ở đây lén lút rất nguy hiểm."
"Chúng tôi rất an toàn."
Nghiêm Khai trán nổi gân xanh: "Là vì căn biệt thự này không an toàn, đối với chủ nhà biệt thự cũng không an toàn."
"À, chúng tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không đυ.ng vào những thứ kia."
Quả nhiên là giao tiếp với yêu quái rất tốn sức, Nghiêm Khai nói: "Tóm lại, các vị không thể ở đây."
"Không ở đây thì chúng tôi ở đâu, vậy chúng tôi về núi."
"Trên núi tuyệt đối không được!"
Hồ Nguyên Phi xen vào: "Cái gì cũng không được, vậy các vị rốt cuộc muốn thế nào?"
Nghiêm Khai bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại hỏi xem có thể xin cho họ một chỗ ở hay không, tốt xấu gì cũng có chỗ ở đàng hoàng.
Vừa nghe đến có chỗ ở, Lang Tiêu lập tức tỉnh táo hơn mấy phần, câu hỏi đầu tiên của bà là: "Chỗ ở có cần trả tiền không?"
Nghiêm Khai: "..." Lúng túng một lúc sau mới nói: "Đương nhiên là cần! Chỉ là sẽ rẻ hơn so với phòng cho thuê thông thường."
"Một tháng là bao nhiêu?" Lang Tiêu truy vấn.
"Tùy theo diện tích, hai phòng ngủ một phòng khách khoảng một nghìn tệ trở lại."
Lang Tiêu vừa cùng môi giới đi xem thị trường, cũng biết đại khái giá cả thị trường, một nghìn tệ trở lại hai phòng ngủ một phòng khách ở bên ngoài nhặt cũng nhặt không được.
"Có thể."
Bà gật đầu, vẻ mặt như đã muốn dọn vào ở ngay.
Nghiêm Khai có chút hối hận vì đã nói sớm. Dù sao cũng là hai con yêu quái, tình huống rất đặc biệt, việc bố trí chỗ ở cho họ ở lại sẽ rất khó khăn, xung quanh đều là người bình thường, hai con yêu quái chen lẫn vào trong đó là một yếu tố không ổn định, một khi xảy ra chuyện sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Lãnh đạo cấp trên không nhất định sẽ thông qua yêu cầu của anh ta.
"Tôi chỉ là đề xuất, không nhất định thành công. Nhưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cẩn thận cho các vị."
"Vậy được rồi." Lang Tiêu lấy lại vẻ lạnh lùng, "Rất muộn rồi, con bé cần phải ăn sữa và ngủ, còn muốn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe nữa hay không?"
Nghiêm Khai lúc này mới phát hiện trời đã tối, đương nhiên không thể mang theo đứa bé đi bệnh viện ngay lúc này.
"Các vị trước tiên đợi ở đây đã, không được tùy ý rời đi, ngày mai chúng tôi sẽ lại tới."
Bị đuổi đi một cách không khách khí, Nghiêm Khai lại lắc đầu, dặn dò họ chăm sóc tốt đứa bé, rồi dẫn thành viên trong đội rời đi.
Đứa bé được quan tâm rất tốt, rõ ràng là không có nguy hiểm gì khi ở đây qua đêm, cũng không cần thiết cưỡng chế mang đi.
Cảnh sát đi rồi, nhưng Đạo trưởng Vấn Uyên vẫn ở lại, không hề nhúc nhích.
Ông đưa tay ra trước đứa bé đang được Lang Tiêu ôm trong lòng.
Lang Tiêu gạt tay ông ra, dùng yêu lực dựng lên một kết giới trước mặt: "Ông muốn làm gì!"
Vấn Uyên nở một nụ cười hiền hậu: "Tôi chỉ muốn nhìn xem đứa nhỏ này chút thôi, không có ý gì khác."
Hôm nay ông ta lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, liền cảm thấy mặt mũi và căn cốt của nó rất không bình thường, nhìn sao cũng thuận mắt, nhìn sao cũng thèm.
Hạt giống tốt trời ơi, đứa bé này quả thực là người kế tục tuyệt vời cho tu đạo!
Tuổi đời nhỏ xíu mà đã có công đức kim quang dày đặc như vậy, sau này dù không đại phú đại quý cũng sẽ gặp dữ hóa lành, vạn sự suôn sẻ.
Nếu có thể đưa nó đến Thanh Dương Quan của ông ta, năng lực của nó chắc công sẽ còn mạnh hơn cả sư huynh Linh Uẩn.
"Đứa bé này căn cốt tuyệt hảo, là hạt giống tốt cho tu đạo, tôi nghĩ..."
Không đợi ông ta nói xong, Lang Tiêu đã tát một chưởng đẩy ông ta ra sau: "Ông nghĩ thôi cũng đừng hòng!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin