Chương 28

Vấn Uyên cười nói: "Tôi thay mặt sư huynh cảm ơn các vị đã đồng ý giúp đỡ và chăm sóc đứa bé, hai ngày nay vất vả cho các vị quá."

Ông ta dùng từ "các vị", hiển nhiên đã đoán được rằng người nhận nuôi đứa con không chỉ có một yêu tinh mà là hai con, và những bức ảnh mới nhất được truyền từ trên núi cũng chứng minh điều này.

Hồ Ly vội vàng lắc đầu: "Không vất vả." Nói xong mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng, ông vội vàng sửa lại: "Là tôi một mình chăm sóc."

Đạo trưởng Vấn Uyên không nói thêm gì, mà hỏi: "Các vị gần đây mới xuống núi phải không?"

Hiện nay còn rất ít yêu quái giữ nguyên lối sống nguyên thủy, trừ phi mới xuống núi, còn chưa quen với thế giới loài người. Không phải tiểu yêu tiểu quái nào cũng có bản lĩnh tự trang bị điện thoại di động và cả đồ chơi thịnh hành của con người để hưởng thụ một chút cuộc sống, Hồ Ly là một yêu quái giản dị như vậy mà ông ta đã lâu không gặp.

Hồ Ly giật mình, vị đạo sĩ kia làm sao đoán chính xác như vậy? Ông nhìn không ra đạo hạnh của vị đạo sĩ này, chỉ cảm thấy đối phương rất nguy hiểm.

"Thì sao? Ông định ép ta quay về trong núi hay gì?"

"Dĩ nhiên không phải, tôi và mọi người hoan nghênh mỗi vị thiện yêu. Ngay lúc này nhân loại phát triển rất nhanh, mỗi người khi ra ngoài đều có chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng và chỗ ở cố định. Các vị ở trên núi chẳng lẽ là quá bất tiện? Thức ăn cũng khó kiếm hơn nhiều so với trước kia. Kỳ thực nhân loại có rất nhiều món ngon để thưởng thức."

Hai ngày nay, ngoài một con chuột to, Hồ Ly chỉ gặm chân gà, chân gà căn bản không đủ no bụng, nhiều nhất là lấp lấp miệng. Nghe vị đạo sĩ nói, ông liền có chút đói bụng.

"Hay là anh mời vị bạn kia cùng đến đây, chúng ta thương lượng một chút về việc làm thẻ căn cước cho các vị? Như vậy về sau các vị có thể quang minh chính đại đi lại trong thế giới loài người."

Mặc dù mới biết đến thẻ căn cước, nhưng Hồ Ly hiểu rằng thứ đồ chơi này cũng giống như lộ dẫn trước kia, không có chứng minh nhân dân thì đi đâu cũng không tiện.

Hồ Ly lâm vào khó xử, không biết nên tin tưởng vị đạo sĩ hay không. Hiện tại Sói Xám và đứa bé còn an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra, họ cũng có thể trốn thoát, nhưng nếu như mình chủ động dẫn họ ra, một khi có chuyện, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

"Làm sao tôi có thể tin rằng các ông không có ý xấu?"

Đạo trưởng Vấn Uyên vô cùng chắc công nói: "Tôi có thể dùng đạo tâm thề."

Hồ Ly bị ông ta làm cho sững sờ. Đối với đạo sĩ mà nói, dùng đạo tâm thề là điều không thể nói dối, một khi lời nói không đi đôi với hành động, không chỉ sau này tu vi khó mà tiến thêm, mà còn phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

"Vậy tốt, ông thề đi, thề xong tôi sẽ tin ông."

Đạo trưởng Vấn Uyên giơ tay lên, biểu lộ nghiêm túc nói: "Tôi Vấn Uyên dùng đạo tâm thề, đối với vị hồ ly lông đỏ này, tất cả những gì tôi nói đều là thật. Nếu có nửa lời dối trá, nguyện chịu ngũ lôi oanh đỉnh."

Bầu trời yên lặng, không có dấu hiệu sét đánh nào, Hồ Ly lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn nhìn cảnh sát sau đó hỏi Vấn Uyên: "Tôi hiện tại chỉ tin ông, tôi có thể dẫn ông đi tìm người."

"Tốt, tôi đi theo anh."

Sau đó, Hồ Ly dẫn Vấn Uyên trở về căn nhà mới vừa được bố trí.

Sói Xám còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy Hồ Ly chậm chạp không quay lại, đang nghĩ ngợi có nên ra ngoài tìm kiếm hay không, liền thấy ông dẫn theo một vị đạo sĩ trở về, sau lưng vị đạo sĩ còn có một vài cảnh sát.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin