Mặc dù biết đứa bé an toàn trong núi, nhưng trong lòng cảnh sát, việc con bé một mình trên núi không khác gì bỏ mặc.
Núi Tiểu Phong so với núi Đạt Lai cao hơn nhiều, diện tích cũng lớn hơn nhiều, nhưng thực tế đi một vòng cũng mất nửa buổi sáng. Giữa rừng núi cây cối rậm rạp, trùng điệp và dốc đứng, việc di chuyển thực sự khó khăn, vì vậy cảnh sát còn xuất động máy bay không người lái để tuần tra liên tục trên không.
Nghe tiếng ồn ào của máy bay không người lái, Sói Xám nhìn lên bầu trời, nhanh chóng lẻn xuống núi và trở về nhà.
Hồ Ly đã phơi khô quần áo, chật vật mãi không mặc lên người con bé được. Hồ Ly cố gắng cởi cái bỉm thấm nướ© ŧıểυ, ẩm ướt khiến con bé khó chịu ra mặc lại, nhưng nửa ngày cũng không thể mặc lại được như cũ.
Sói Xám mới buông đồ xuống, cơn giận lại dâng cao.
"Ông đang làm gì thế! Mở ra như vậy để trúng gió lại sinh bệnh! Nhanh chóng quấn con bé lại đi!"
Con bé bị bệnh một lần khiến Sói Xám hiểu ra rằng đứa bé loài người yếu ớt hơn nhiều so với đứa bé động vật. Bà tự nhận ra rằng đứa bé không thể chịu gió lạnh được. Chủ yếu là vì bà cảm thấy loài người thật đáng thương, không có lông dài, trời đông lạnh giá như vậy cũng chỉ có thể mặc từng lớp quần áo.
Hồ Ly vẫn còn nắm trong móng vuốt cục bỉm ướt nướ© ŧıểυ: "Còn chưa thay được."
Sói Xám giật lại đồ, hai con một trái một phải đứng hai bên che gió. "Nhìn tôi làm đây này, học tập một chút đi, lần sau làm nhanh hơn một chút."
Dù sao cũng là yêu tinh, Hồ Ly nhìn một lần là học được: "Được rồi, quá đơn giản."
Thay quần áo xong, đứa bé lại nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Hồ Ly nằm một lúc mới nhớ ra chân gà mình chôn mấy hôm trước: "A a a, chân gà của tôi bà có mang về cùng không?!"
Sói Xám không thèm nhìn ông: "Không có."
Hồ Ly hừ một tiếng, vội vàng đứng dậy: "Tôi đi tìm!"
Ông vẫn luôn cẩn thận, tỉ mỉ, chậm rãi ăn chân gà, bây giờ còn lại một nửa.
Hồ Ly nhanh chóng lẻn ra khỏi cửa sổ, nhảy qua tường và lao vào rừng núi.
Giữa núi rừng, các đội tìm kiếm cứu nạn được trang bị đầy đủ vũ khí và lính cứu hỏa đang tiến hành lục soát, khiến các loài động vật hoảng sợ chạy loạn khắp nơi.
Hồ Ly nhanh chóng chạy trong rừng, thân hình gần như biến thành một cái bóng. Trên núi Tiểu Phong tuy động vật lớn không nhiều, nhưng bộ lông đỏ rực của cáo lại quá chói mắt. Ông không hề hay biết rằng trên đỉnh đầu, một chiếc máy bay không người lái đã bắt được bóng dáng của ông qua kẽ lá thưa thớt.
Sau khi nhận được tín hiệu, các máy bay không người lái khác lập tức tập trung về phía này, đồng thời cảnh sát phụ cận cũng bỏ các tuyến đường khác và bắt đầu di chuyển về hướng tập trung của Hồ Ly.
Hồ Ly chạy đến nửa đường đã cảm thấy có gì đó không ổn, hôm nay trong rừng quá náo nhiệt, những côn trùng vốn yên tĩnh ẩn núp ngày xưa đều bò ra, trong rừng còn có thêm rất nhiều mùi hương xa lạ của con người.
Con người chỉ đi lại trên những con đường cố định trên núi, rất ít người dám vào rừng, nơi này đối với họ quá nguy hiểm.
Có gì đó bất thường xảy ra, Hồ Ly muốn lập tức quay đầu lại, nhưng lại không nỡ bỏ nửa túi chân gà.
Chỉ với số chân gà đó cũng đủ ăn cho ngày mai, đây là món ăn vô cùng quý giá.
Suy nghĩ liên tục, Hồ Ly vẫn cảm thấy nhanh chóng là tốt nhất, cầm đồ ăn liền tranh thủ thời gian chạy.
Nhưng mà ông không biết rằng, các đội cảnh sát tìm kiếm khác lúc này đã tìm được ổ nhỏ trước đây Sói Xám ẩn náu, khu vực này bị che khuất bởi lá cây, có một mảnh đất nhỏ bị thấm ướt nướ© ŧıểυ, mở ra túi thuốc, còn có vệt sữa bò lúc trước bị đổ trên mặt đất.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin