Lâm Uyển Nhu vẫn là bộ dáng nhu nhu nhược nhược kia, lại không thể che giấu được ánh mắt oán độc.
Trong mắt nàng ta Tiêu Vân Sênh là phong lưu phóng khoáng, Tiêu Vân Sênh có thể không yêu ta, nhưng ta nhất định phải một lòng với Tiêu Vân Sênh.
Nên hiền lành giống như các cao môn chủ mẫu, chủ động nạp thϊếp cho phu quân, tác thành cho tình cảm của bọn họ.
Ánh mắt Lâm Uyển Nhu nhìn Ôn Yển Châu đều là khinh thường.
Trong lòng ta nổi lên sát ý, không ai có thể nhục mạ Yển Châu của ta.
“Người đâu, móc một con mắt của nàng ta.”
Lâm Uyển Nhu bị dọa đến cúi đầu xuống, run lẩy bẩy.
Tiêu Vân Sênh trừng mắt thật lớn, hét to.
“Ngươi dám, ai dám động đến Nhu nhi thì bước qua người ta.”
Ta đánh một roi vào người Tiêu Vân Sênh, nhún vai nói.
“Được!”
Cuối cùng người hầu đạp trên người Tiêu Vân Sênh, móc đi một con mắt của Lâm Uyển Nhu.
Lúc tiên hoàng còn tại vị, cô mẫu của Tiêu Vân Sênh là Tiêu quý phi có thế lực lớn, ta và hoàng huynh đều muốn tránh mũi nhọn.
Dựa vào việc Tiêu quý phi thổi gió bên tai phụ hoàng đã có được một vị trí cho hầu phủ, có Tiêu quý phi làm chỗ dựa, danh tiếng của Tiêu gia nhất thời vô cùng lớn.
Vì cam đoan nhà mẹ đẻ của quý phi trường thịnh không suy tàn, phụ hoàng đã ban hôn cho ta và Tiêu Vân Sênh.
Trước có Tiêu quý phi, sau có ta, Tiêu Vân Sênh lên như diều gặp gió, thăng quan tiến chức.
Hắn được người khác nâng lên, ngạo mạn quá mức.
Cho rằng nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con, sau khi cưới ta lại muốn kính trọng nhau như khách.
Hắn lại cảm thấy ta yêu hắn đến không chịu đựng được, dùng đến quyền thế của phò mã để mưu tính lợi ích, xem thường công chúa là ta đây.
Khi vừa mới thành hôn, ta còn có mấy phần kỳ vọng về hắn, không cầu ân ái nhưng cũng cầu bình an vô sự.
Nhưng hắn không biết xấu hổ, thành thân mới được ba tháng đã đưa ra yêu cầu nạp thϊếp, lấy về đương nhiên là người trong lòng hắn, Lâm Uyển Nhu.
Gia đình bình thường cũng không vũ nhục chính thê như vậy, huống chi ta là công chúa.
Ta không đồng ý, Tiêu Vân Sênh làm loạn với ta.
Hắn có Tiêu quý phi là chỗ dựa, ta là công chúa đương triều, trong nhất thời người này cũng không thể làm gì người kia.
Chính vào lúc phụ hoàng bị bệnh nặng, hoàng huynh dường như chắc chắn sẽ trở thành người kế ngôi.
Tiêu quý phi không ngốc, vì bảo vệ vinh quang của gia tộc, bà ta để Tiêu gia giấu Tiêu Vân Sênh mà gả Lâm Uyển Nhu ra ngoài, chặt đứt mơ tưởng của hắn.
Am thầm cảnh cáo Tiêu Vân Sênh.
Bởi vì việc này mà quan hệ giữa ta và Tiêu Vân Sênh vốn đã không tốt lại càng thêm rét lạnh.
Ta ở lại phủ công chúa, hắn chuyển về Tiêu phủ, mỗi người đều có được yên tĩnh.
Ngược lại sau khi nhìn thấu người này ta lại thấy nhẹ nhõm, từ nay về sau không còn liên quan đến nhau.
Dù lúc đó ta phát hiện mình đã mang thai hai tháng, cũng không nghĩ đến sẽ cứu vãn một nam nhân không còn dùng được.
Sau khi sinh hài tử, ta đem toàn bộ tinh thần đặt trên người hài tử.
Tiêu Vân Sênh ghê tởm ta, trước mặt Cảnh nhi thì ngoan ngoãn phục tùng, phía sau lại dạy hắn thân cận với Tiêu gia, ly gián mẹ con chúng ta.
Rõ ràng là hài tử nuôi dưỡng bên cạnh mình, nhưng vẫn có thể vô tình bắt gặp một lần bị phụ thân xúi giục.
Có thể ta làm mẫu thân quá mức thất bại.
“Tại sao mẫu thân lại dạy dỗ ta, ta không thích ngươi.”
“Phụ thân nói ta sinh ra đã tôn quý, cả đời đều có thể muốn làm gì thì làm!”
“Khi mẫu thân còn nhỏ không được hoàng tổ phụ sủng ái, nên hiện tại không cho ta được tốt hơn, ngươi quá ích kỷ.”