Ta đá một cước vào bụng hắn.
“Ngươi dám không? Một thân dơ bẩn còn ủy khuất cái gì.”
Trong mắt yc đều là sợ hãi và thấp thỏm, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ không dám động.
“Công chúa, ta có phải... tạo ra phiền phức cho ngươi không?”
“Ngươi cứu ta đã là một công lớn, trong cung biết được chỉ khen ngợi ngươi, còn có...”
Ta tới gần lỗ tai hắn khẽ thổi một hơi, lặng lẽ nói.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn có một danh phận?”
Ôn Yển Châu nghe vậy hai mắt tỏa sáng, trong mắt đều là hy vọng.
“Thân phận ta hèn mọn... không dám suy nghĩ, sợ công chúa khó xử.”
“Chỉ cần có thể ở lại bên công chúa, hầu hạ người.”
Tiêu Cảnh nghe thấy vậy hốc mắt đỏ bừng, chạy tới trước mặt Ôn Yển Châu dùng sức đẩy mạnh.
“Ta không thích ngươi, ngươi mau cút khỏi nhà ta.”
“Mẫu thân, ngươi đuổi hắn đi.”
Hắn đã tám tuổi, biết được cuộc sống khôn lỏi ngoài kia.
Ngày thường hắn là đứa trẻ duy nhất trong phủ công chúa, không chút kiêng kỵ lấy tình thương của mẫu thân ra tiêu xài.
Ta cũng toàn tâm toàn ý dạy bảo hắn, đốc thúc giờ học hành của hắn.
Ngược lại hắn tức giận trách ta nghiêm khắc, ngày càng giống tính cách không thích quản lý của phụ thân hắn.
Tiêu Vân Sênh không thích ta, dưới sự tẩy não của hắn, Tiêu Cảnh ngày càng xa cách ta.
Ta cũng đã từng thử cứu vãn, nhưng có lẽ là duyên mẹ con quá mỏng, hắn thích Lâm Uyển Nhu làm mẫu thân của hắn.
Khi ta ở hành cung không rõ sống chết, bọn họ lại vui vẻ hòa thuận sống cùng Lâm Uyển Nhu.
Hắn cùng Tiêu Vân Sênh có chung một mối thù, không chút kiêng dè mà làm tổn thương ta.
Ta vô cùng bất đắc dĩ, đã không thể cứu vãn thì cứ để thuận theo tự nhiên.
Đem Ôn Yển Châu ôm vào trong ngực, khẽ nghiêng mặt nói với người trong lòng, từng câu từng chữ rõ ràng.
“Cảnh nhi không được phép vô lễ, theo quy củ ngươi nên gọi hắn một tiếng cha nhỏ.”
Bên tai Ôn Yển Châu đỏ lên, trong mắt như sao sáng, hai tay không biết làm sao khẽ kéo góc áo của ta.
Tiêu Cảnh không thể tin nổi, vành mắt đỏ bừng.
“Tại sao ngươi có thể tìm thêm cha nhỏ, cha nhỏ là cái gì? Vậy mà mẫu thân lại phản bội chúng ta.”
“Ngươi cũng có thể tìm mẹ nhỏ, ra tìm tri kỷ thì sao? Cảnh nhi, làm người không thể vô lý như vậy.”
Tiêu Vân Sênh thấy vậy nổi trận lôi đình, chửi ầm lên.
“Đôi gian phu da^ʍ phụ các ngươi, đừng đem sự bẩn thỉu của các người áp lên người ta và Nhu nhi. Chúng ta là trong sạch, Nhu nhi là đến chăm sóc Cảnh nhi, chúng ta quang minh lỗi lạc.”
“Ngược lại là ngươi có hành vi phóng túng như vậy còn không sợ ta vào cung nói cho cô mẫu. Đến cuối cùng cô mẫu cũng là trưởng bối của ngươi, luôn có thể dạy dỗ ngươi!”
Trong sạch sao?
Cũng đừng làm dơ bẩn hai chữ “trong sạch”, dám làm không dám chịu đúng là thứ hèn hạ.
Ta cực kỳ khinh thường, hắn còn tưởng mình là Tiêu công tử vô pháp vô thiên trước đây sao!?
Dù Ôn Yển Châu nhát gan nhưng vẫn đứng chắn trước mặt ta nói chuyện như trước đây.
“Phò mã, chúng ta đều không bị mù, ánh mắt ngươi nhìn Lâm cô nương tràn đầy tình cảm giữ gìn. Có thể nói những lời ác độc như vậy với công chúa, ngươi là phu quân của công chúa, nên yêu thương bảo vệ nàng. Tại sao có thể làm công chúa đau lòng?.”
Xuân Lê nghĩ thầm phải vỗ tay khen hay, công chúa nhà nàng là nữ tử tốt nhất thế gian, Tiêu Vân Sênh quả thực mù mắt mới không trân trọng.
“Ngươi không trân trọng công chúa, đương nhiên sẽ có người mong công chúa được tốt đẹp.”