Tôi tớ trong phủ hai mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Lời của phò mã đúng là không được, nhưng còn tiểu công tử!
Công chúa luôn yêu thương tiểu công tử.
Quả nhiên, khi Tiêu Cảnh nghe được liền chạy đến trước mặt Lâm Uyển Nhu.
“Ở nhà theo cha, lấy chồng theo phu quân, các ngươi còn thất thần làm cái gì, đều nghe lời phụ thân ta. Ai dám bắt nạt Nhu di, ta sẽ gϊếŧ người đó.”
Tâm phúc của Tiêu Vân Sênh mang theo mấy tôi tớ lập tức tiến lên bắt Xuân Lê, muốn đem người kéo đi.
Ta trừng mắt, phủ binh sau lưng cùng lớn tiếng đáp.
Khí thế hùng hổ, trong nháy mặt, bọn họ không dám hành động.
Trước khi ta thành thân, phụ hoàng đã dựa theo lệ cũ bố trí những người cùng gả theo.
Về sau, khi hoàng huynh đăng cơ, lại ngoại lệ đưa cho ta ba trăm phủ binh.
Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ ta, sự thiên vị của hoàng huynh chính là sức mạnh của ta.
Sắc mặt Tiêu Vân Sênh lúc xanh lúc trắng, hắn tức giận phẩy tay áo.
“Uy phong của công chúa thật lớn, động một chút là tự cao tự đại, về nhà được một lần là vô cớ tát người khác. Ngươi rời nhà ba năm, Nhu nhi thay ngươi chăm sóc cái nhà này ba năm, người dựa vào đâu vừa về đã không phân biệt tốt xấu bắt nạt người khác, quả thực không có mặt mũi.”
Sau đó hất cao cằm lên, bộ dạng không so đo với sự hồ đồ của ngươi.
Thấy sắc mặt ta càng ngày càng khó coi. Tiêu Vân Sênh vịt chết còn mạnh miệng.
“Lười nói cùng ngươi, ngươi là công chúa, cái gì ngươi nói cũng đúng. Uyển Nhu chúng ta đi! Nơi đây không có chỗ ở tự nhiên sẽ có chỗ khác cho ngươi ở.”
Nhi tử cũng học dáng vẻ của phụ thân hắn, gắn cho ta cái mũ ỷ thế hϊếp người.
“Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, mẫu thân mấy quyền thế hϊếp người, làm sao có thể cho người khác phục. Coi như ngươi là công chúa, chúng ta vẫn thích nhất là Nhu di, ngươi có quyền thế cũng không thể thay đổi phương hướng lòng người.”
Sau đó chạy đến trước mặt Lâm Uyển Nhu tranh công.
“Nhu di đừng sợ, hôm nay là sinh thần ngươi, đừng để những người không liên quan phá hủy tâm trạng của ngươi. Ta và phụ thân đã chuẩn bị yến hội sinh thần cho ngươi rồi.”
Lâm Uyển Nhu cười trên nỗi đau của người khác, sự đắc ý dường như không giấu nổi.
Là công chúa cao quý thì sao, lại không có được lòng tin của nhi tử và phu quân, chính là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Lâm Uyển Nhu nhút nhát nói.
“Sinh thần của ta là chuyện nhỏ, vẫn nên đổi thành tiệc chào đón công chúa đi!”
Nàng ta khẽ kéo tay áo Tiêu Vân Sênh, vô cùng ủy khuất.
“Đừng chọc giận công chúa, ta không phải...”
“Nàng ta dám sao, coi như nàng ta là công chúa, bây giờ cũng chỉ là nữ nhân của Tiêu gia ta.”