Chương 2

Cái gọi là ân cứu mạng ta cũng có nghe qua, chẳng qua chỉ là Cảnh nhi ham chơi trốn học, lại “ngẫu nhiên” gặp được Lâm Uyển Nhu, được nàng ta mang về phủ công chúa.

Lâm Uyển Nhu nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt còn xen lẫn sự đắc ý, ôn nhu nói.

“Hôm nay không biết công chúa trở về nhà, đều do mẫu thân không sớm nói cho chúng ta ngươi muốn trở về.”

Một thị nữ tiến lên quát lớn.

“To gan, ngươi có thân phận gì mà trước mặt công chúa không tự xưng nô tỳ.”

Nhi tử kinh ngạc nhìn ta, nhào lên che chở trước người Lâm Uyển Nhu.

“Mẫu thân, Nhu di tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền lành, không phải là nô tỳ.”

“Còn có phụ thân là phu quân của ngươi, ngươi nên chăm sóc cho tốt, đừng có cả ngày chỉ nói đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nữ tử vẫn phải có sự cung kính mềm mại mới tốt.”

Ta?

Là công chúa!

Chăm sóc ai?

Ta nhíu mày, nhìn hai cha con có khuôn mặt tương tự trước mắt.

Không biết còn tưởng rằng, nơi này là nhà của Lâm Uyển Nhu, ba người trước mắt mới là người một nhà.

Ta đánh giá Lâm Uyển Nhu trên dưới một lượt, da thịt trắng như ngọc, mịn màng như son.

Váy áo và đồ trang sức đều có giá trị không nhỏ, chính là bộ dạng được người khác chiều chuộng.

Xuân Lê kinh ngạc hô lên.

“Công chúa, trên đầu nàng ta vậy mà mang...”

Nhìn kỹ những thứ Lâm Uyển Nhu cài trên đầu, mặc trên thân đều là đồ của ta.

Trong chớp mắt sắc mặt ta lạnh xuống, Xuân Lê lập tức tiến lên rút trâm vàng trên đầu Lâm Uyển Nhu rút ra.

Một cước đá vào đầu gối nàng ta, làm nàng ta đau đến quỳ trên mặt đất.

“To gan, lại dám trộm cướp đồ vật ngự ban, tội đáng chết vạn lần.”

Mấy thị nữ có mặt nhìn đều cùng nhau tiến lên, đem đồ trang sức trên người nàng ta lột sạch sẽ.

Xuân Lê trái phải đánh nàng ta mấy bạt tai.

Ta nhìn những đồ bị Lâm Uyển Nhu dùng qua, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Lạnh lùng nói.

“Đều thưởng cho các ngươi.”

Xuân Lê vui vẻ ra mặt, hận không thể đánh nàng ta thêm mấy cái bạt tai, phụ lòng công chúa ban thưởng.

Tiêu Vân Sênh bất chấp mọi thứ, đem người ôm vào trong ngực.

Lâm Uyển Nhu tóc tai bù xù, gương mặt sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu co rúc vào trong ngực Tiêu Vân Sênh.

“Biểu ca, vì sao công chúa lại vũ nhục ta như vậy...”

Nhi tử nhanh chóng vọt đến trước mặt ta, hung tợn nói.

“Mẫu thân ngươi quá đáng, chẳng phải chỉ là một cây trâm thôi sao? Tại sao mỗi lần về nhà là đều để tất cả mọi người không vui. Nhanh xin lỗi Nhu di, nếu không ta cũng sẽ không nhận ngươi là mẫu thân nữa.”

Tiêu Vân Sênh nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Lâm Uyển Nhu bảo vệ trong ngực.

“Những đồ trang sức này là ta cho Nhu nhi, nàng là ân nhân cứu mạng Cảnh nhi. Đãi ngộ trong phủ nên có được bằng ngươi, về sau các ngươi là tỷ muội, chúng ta thân như một nhà.”

Vừa rồi còn quên đánh hắn, không đem cái đầu heo đần độn kia của Tiêu Vân Sênh đánh cho tỉnh táo.

Lâm Uyển Nhu nhút nhát cúi đầu xuống, nhu nhược mở miệng.

“Thϊếp thân liễu yếu đào tơ, thân thể tiện, nào dám cùng là tỷ muội với công chúa. Là Nhu nhi không tốt, vô duyên vô cớ chọc giận công chúa, bị phạt cũng là đáng tội.”

Tiêu Vân Sênh nghe vậy càng thêm đau lòng.

“Nhu nhi không cần tự coi nhẹ mình, ngươi đã cứu Cảnh nhi, những năm nay quản lý trên dưới phủ công chúa, không có công lao cũng có khổ lao. Nô tỳ này không có tôn ti, người đến... Mang xuống loạn côn đánh chết.”

Tiêu Vân Sênh vừa dứt lời, hộ vệ của hắn đã tiến lên định bắt lấy Xuân Lê.

Sắc mặt ta tối sầm, mở miệng ngăn cản.

“Làm càn, dừng tay cho ta! Không có công lao cũng có khổ lao sao? Phủ công chúa lại để việc này xảy ra sao? Cần để một người không rõ thân phận như nàng ta làm thay.”

“Ngươi quả thực không thể nói lý, người tới đem tiện tỳ này mang xuống, lời của phò mã ta cũng không được sao?”