Phụ bằng tử quý, hoàng huynh đáp ứng để Ôn Yển Châu vào cửa.
Chúng ta cử hành hôn lễ mười phần long trọng.
Có hoàng huynh hạ lệnh, không có người nào dám chỉ chỏ quá khứ của Ôn Yển Châu.
Người người sẽ chỉ nói chúng ta là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Ôn Yển Châu dung mạo tuyệt mỹ lại thêm hỷ phục chiếu rọi càng thêm anh tuấn.
Trong lòng trong mắt hắn đều là ta, thấy ta liền nóng lòng.
Ta đưa tay kéo xiêm y của hắn, Ôn Yển Châu đè tay ta lại, nhẹ giọng thì thầm.
“Công chúa, hài tử...”
“Thái y nói đã nhiều tháng, đứng quá mức kịch liệt là được.”
Ta ghé vào lỗ tai hắn thôi ngụm khí, nói khẽ.
“Ngày tốt cảnh đẹp, đêm nay là đêm động phòng hoa trúc của chúng ta...”
Rèm che lụa mỏng lay động, y phục rơi xuống đất.
.....
Sau khi Ôn Yển Châu thành thân cùng ta, ta vốn định cho hắn một chức quan, để hắn phô diễn tài hoa của mình.
Nhưng hắn lại thích quản lý trong nhà cho ta hơn, rửa tay nấu cơm.
“Công chúa, cho đến bây giờ thứ ta muốn chỉ là một ngôi nhà.”
Sau khi sinh nữ nhi, hắn càng nghiên cứu nấu ăn thật ngon, ngày ngày cho mẹ con ta ăn uống.
Đương nhiên cũng không quên chăm sóc dung nhan của mình.
Theo lời hắn nói, chỉ cần có một hồ ly tinh là được rồi.
Mang lại lợi ích cho người khác, ta rất thích sự hiểu biết của hắn.
Lâm Uyển Nhu có con, Tiêu Vân Sênh muốn cưới nàng ta.
Tiêu gia cuối cùng không thể làm gì, cuối cùng quyết định phân chia nhà.
Tiêu Vân Sênh tự lập môn hộ, cưới Lâm Uyển Nhu qua cửa.
Rốt cuộc Tiêu Vân Sênh cũng cưới được người trong lòng mình, Tiêu Cảnh cũng toại nguyện để Nhu di của hắn trở thành kế mẫu.
Bọn họ đã cầu được ước thấy lại bắt đầu quay ra oán trách nhau.
Tiêu Vân Sênh không phải đυ.ng chân tay, ngũ cốc cũng không phân biệt được, Tiêu gia lại phân chia cho hắn một chút tài sản, căn bản không đủ cho bọn họ tiêu xài.
Tiền tài dùng mãi cũng hết, chỉ có thể bán đồ trang sức.
Từ nhà ba viện dọn đến nhà trệt, sau đó là nhà tranh.
Hài tử của Lâm Uyển Nhu cũng trách Tiêu Vân Sênh không biết làm ăn.
Nghèo khổ đã sang bằng khí chất của bọn họ, hai cha con từ từ nhớ lại ta đã đối xử tốt với bọn họ như thế nào.
“Vậy mà ta là phò mã, phu quân của Vĩnh Hà Trưởng công chúa, hiển quý cỡ nào. Công chúa dung mạo tuyệt diễm, quý nữ kinh thành cũng không sánh nổi, nếu ta không...”
Trong cơn tức giận Lâm Uyển Nhu cầm bát trong tay đạp mạnh xuống đất.
“Đồ vô dụng, có thời gian ngồi nghĩ chuyện xưa không bằng nghĩ xem tiền cơm gạo ngày mai xử lý thế nào?”
Tiêu Cảnh bị cắt ngang suy nghĩ, đối với Nhu di càng ngày càng chán ghét.
“Nhu di ngươi thay đổi rồi, trước đây ngươi không như vậy.”
Lâm Uyển Nhu bị làm cho tức chết, hai cha con này áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng.
Lãng phí còn có mặt mũi chỉ trích nàng ta.
Ba người bắt đầu cãi nhau kịch liệt.
Tiêu Vân Sênh tức đỏ mắt, hoặc không làm, hoặc đã làm thì bóp chết Lâm Uyển Nhu cho xong.
Hắn điên điên khùng khùng, ngã trước kiệu của ta.
Trước mặt là Tiêu Vân Sênh tóc tai bù xù, y phục lộn xộn, trong mắt là sự bướng bỉnh cố chấp.
“Công chúa, ta đã gϊếŧ Lâm Uyển Nhu, tiện nhân kia đã chết. Đều là lỗi của nàng ta, không biết liêm sỉ quyến rũ ta. Ta sai rồi, người ta yêu chính là ngươi, vẫn luôn là ngươi.”
Ôn Yển Châu tức giận, quạt xếp trong tay đánh lên người hắn.
“Người đâu, đem tên điên này ném ra bên ngoài.”
“Vâng, phò mã.”
Tiêu Vân Sênh nghe vậy liền điên cuồng bộc phát, chạy đuổi theo kiệu của ta.
“Ta mới là phò mã, là ta. Hắn là cái gì, ỷ mình có mấy phần tư sắc, là hồ ly tinh quyến rũ công chúa, thật không biết xấu hổ.”
Ôn Yển Châu nghe vậy muốn tự mình đứng dậy đuổi người, ta kéo hắn ngồi xuống.
“Không cần để ý những người không có quan hệ, Tương nhi đang ở nhà chờ chúng ta về đây!”
Nhớ tới nữ nhi đáng yêu, khóe miệng Ôn Yển Châu khẽ giương lên.
“Được, ta trở về sẽ làm bánh hoa đào giòn xốp các ngươi thích ăn nhất.”
Ôn Yển Châu cực kỳ đắc ý, muốn giữ được tâm nữ nhân, ngoại trừ chăm sóc bề ngoài còn phải nấu ăn thật ngon.
Hắn đều làm được rất tốt.
Kiệu dần đi xa, Tiêu Vân Sênh bị quăng lại phía sau.
Tiêu Cảnh đỡ phụ thân, nước mắt chảy xuống.
Hắn đã trở thành một người bình thường.
Đến cùng vẫn là con của ta, ta phái người cho hắn vài mẫu ruộng đất.
Tuy không nhiều nhưng nếu quản lý tốt cũng đủ cho hắn sinh hoạt.
Tiêu Cảnh mang theo phụ thân điên trở lại quê làm ruộng.
Ngày ngày lao động, làn da bị phơi thành rám nắng.
Nhớ lại trước đây, hắn mới biết mình ngu xuẩn bao nhiêu.
Nhưng rốt cuộc hắn không thể quay về lúc trước, thời khắc hắn nhận Lâm Uyển Nhu làm mẹ, giờ phút đó đã không thể trở về được.
Sống một đời người, mỗi người đều có số phận của riêng mình.
-Hết-