Ta là muội muội ruột cùng mẹ sinh ra với đương kim thánh thượng.
Luôn ủng hộ hoàng huynh, vượt qua cửu tử nhất sinh để giành thắng lợi.
Sau khi hoàng huynh đăng cơ, ta được phong làm Trưởng công chúa tôn quý nhất Tấn quốc.
Ba năm trước hoàng huynh gặp chuyện, ta đỡ thay hắn một đao.
Bản thân bị trọng thương, phải ở lại suối nước nóng tại hành cung dưỡng bệnh ba năm mới trở về nhà.
Trong thời gian dưỡng bệnh ba năm đó, ta không nhận được một phong thư nào từ nhà, phu quân và con trai không có chút quan tâm nào đến vết thương của ta.
Ngày ta trở về phủ công chúa, nô tỳ trong phủ dường như đang rất vội vã, giống như đang chuẩn bị cho yến hội gì đó.
Nhìn thấy ta trở về, mọi người đều rất kinh ngạc, quản gia hoảng hốt nuốt ngụm nước bọt.
Phu quân của ta Tiêu Vân Sênh xụ mặt, thần sắc lạnh lùng nói.
“Sao công chúa lại trở về?”
Ta nhướng mày, buồn cười hỏi hắn.
“Ta về phủ công chúa của mình chẳng lẽ còn cần ai đồng ý sao? Ngược lại là ngươi, từ khi nào ta đồng ý cho ngươi ở tại phủ công chúa?”
Khuôn mặt Tiêu Cảnh tám tuổi nhăn lại, giống như bắt chước người lớn nghiêm túc nói với ta.
“Mẫu thân, ngươi về nhà một lần đã nổi giận với cha, còn ra thể thống gì. Tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức của nữ tử những năm qua ngươi cũng không học được một chút.
Cha là chủ gia đình, không rảnh rỗi ở đây.”
Sắc mặt hai cha con cũng không có gì khác biệt, đối với ta đều chán ghét và không chào đón.
Ta còn chưa mở miệng.
Một người mặc váy dài xanh, búi tóc kiểu nữ nhân đã lấy chồng từ phía sau họ chậm rãi đi ra.
Nàng ta mặt mày thanh lệ, lời nói nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều là phong nhã.
Dáng người thướt tha như liễu rủ trong gió, làm mọi người kìm không được mà muốn bảo vệ nàng ta trong ngực, không đành lòng để nàng ta chịu nửa phần khổ sở.
Nàng ta tự nhiên cúi đầu hành lễ, khéo léo hiểu lòng người nói.
“Thϊếp thân Lâm thị gặp quá công chúa. Những năm công chúa ở bên ngoài dưỡng bệnh, tiểu công tử và phò mã đều rất nhớ người.”
Ta cười lạnh một tiếng, trong núi không có lão hổ, lại có con khi nhảy nhót, tu hú chiếm tổ chim khách?
Phát hiện ánh mắt ta không có ý tốt, dường như sợ ta định làm gì nữ tử trước mặt, Tiêu Vân Sênh nghiêng người đứng trước nàng ta, giới thiệu.
“Đây là biểu muội của ta Lâm Uyển Nhu, có ơn cứu mạng Cảnh nhi. Mấy năm trước phu quân nàng qua đời ngoài ý muốn, nhà đẻ không giúp đỡ, nhà chồng không chấp nhận. Ta thương mệnh nàng sóng gió thăng trầm, cho nên để nàng ở lại trong phủ.”
Ta cực kỳ chán ghét, coi như kim ốc tàng kiều là xong, vẫn là cầm tiền của thê tử đi nuôi, hết lần này đến lần khác còn muốn kéo tấm vải rách ra che giấu.
Chính là tiện nhân già mồm